Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 35: Linh hồn theo đuôi (4)




Phó Kim Phong là một đứa trẻ thiếu thốn sự yêu thương, ba mẹ mất sớm, phải ở cùng dì. Tuy nhiên gia đình dì có thêm một người ngoài như Phó Kim Phong, cũng chẳng thể dành quá nhiều quan tâm cho y.

19 tuổi, mọi bước đi của y đều là để gia đình nhà dì vui vẻ, chuyên ngành y theo học, y không hẳn là quá hứng thú, là do dì thích.

Nói sao thì nói, dì cho dù không cho y quá nhiều tình thương thì cũng cho y vật chất.

" Anh cần gì ở tôi?" Phó Kim Phong dường như bởi vì nhìn không thấy Nhiễm Thanh Vân, rời ánh mắt trở về trang giấy, tiếp tục hỏi.

Nhiễm Thanh Vân suy nghĩ nên nói thật hay lừa gạt.

Cuối cùng cũng nhấc bút:[ Cần cậu.]

"..."

Đã một tuần qua kể từ cái ngày Phó Kim Phong lấy hết can đảm để hỏi chuyện Nhiễm Thanh Vân.

Phó Kim Phong đã làm ra rất nhiều hành động chứng minh y cực kì quan tâm đến sự xuất hiện của Nhiễm Thanh Vân.

Ví dụ như, trước khi đi tắm, sẽ đứng trước cửa nhà tắm đe dọa:" Anh ở ngoài, không được vào đâu."

Nhiễm Thanh Vân chưa từng nghĩ đến việc bước vào phòng tắm hơi nheo mắt.

Biểu cảm kì lạ của lò sưởi là ý gì? Ta cũng đâu phải biến thái!

Đều là nam nhân với nhau, có gì lạ mà nhìn chứ!

Nhiễm Thanh Vân hừ lạnh hai cái, rảnh rỗi không có việc gì, để mặc cho cơ thể trôi nổi trên không trung.

" Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy anh." Phó Kim Phong nhìn mình trong gương, đột nhiên nói.

Nhiễm Thanh Vân đương nhiên biết Phó Kim Phong đang nói chuyện với mình, không có giấy bút ở bên cạnh. Nhiễm Thanh Vân chỉ đành dùng hơi nước dính trên gương chậm rãi viết chữ.

Chữ viết bằng hơi nước không rõ ràng, Phó Kim Phong vừa đọc vừa đoán.

[ Tại sao? Anh vẫn luôn ở đây.] Ngươi chỉ cần biết ta luôn ở bên cạnh ngươi là được rồi, đột nhiên cứ thích nói về mấy chuyện không thể để làm cái gì?

Nếu có thể khiến lò sưởi có thể nhìn thấy mình ngoài đời được, Nhiễm Thanh Vân đã sớm làm rồi.

Việc báo mộng là hình thức duy nhất có thể khiến bọn họ cùng nhau nói chuyện, nhưng tác dụng phụ của nó quá lớn. Nhiễm Thanh Vân kiêng kị sức khỏe của lò sưởi, không dám tùy tiện dùng.

Với lại, Phó Kim Phong cùng cơ thể lần này của Nhiễm Thanh Vân chưa từng gặp mặt, có sử dụng báo mộng đi nữa, Phó Kim Phong cũng không thể nhìn thấy mặt của Nhiễm Thanh Vân.

Phó Kim Phong là một nam sinh khỏe mạnh nhưng bị Nhiễm Thanh Vân bám theo thời gian dài, vừa đoạt lấy hơi ấm vừa cướp đi dương khí, sức khỏe của Phó Kim Phong giảm đi không ít, sắc mặt của cậu đều trắng bệch, không có chút huyết sắc.

Cậu bạn kia nhìn thấy sức khỏe của Phó Kim Phong tụt dốc, càng thêm gấp gáp, kì nghỉ hè vừa đến, không đợt Phó Kim Phong đồng ý đã tìm mọi biện pháp lôi kéo y về nhà mình.

Nhiễm Thanh Vân theo chân Phó Kim Phong cả một đoạn đường, đến khi gần về đến nhà cậu bạn kia, Nhiễm Thanh Vân không nhịn được nổi lên chán ghét, không muốn bước tiếp nữa.

Nhiễm Thanh vân nhìn căn nhà treo đầy xương rồng trước cửa, chính giữa cửa lớn còn điểm một tấm bùa, cực kì chán ghét.

Anh dừng lại bước chân, đứng ở cách căn nhà đó không xa.

Cậu bạn kia nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân không tiếp tục đi theo, trong lòng liền không nhịn được vui vẻ. Cậu ta thật sự có khả năng đuổi linh hồn này đi giúp Kim Phong rồi.

Phó Kim Phong theo cậu bạn vào bên trong, Nhiễm Thanh Vân đứng cách đó không xa, chờ y.

Nhiễm Thanh Vân không theo vào, nếu hệ thống không phát cảnh cáo, Nhiễm Thanh Vân cũng sẽ không định tiến vào.

Khoảng hơn một tiếng, Nhiễm Thanh Vân thấy cánh cửa kia mở ra, Phó Kim Phong xuất hiện, ánh mắt giáo giác nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó.

Đột nhiên cảm thấy, lò sưởi nhìn thấy ta? Ta không phải đang gặp ảo giác đấy chứ?

Nhiễm Thanh Vân ngồi ở bên một tảng đá lớn ven đường, xung quanh là cây cối rì rào.

Nhà của cậu bạn kia nằm ở một vùng quê biệt lập, bởi vì làm nghề liên quan đến tâm linh, khung cảnh xung quanh căn nhà cũng không kém mấy phần thanh tĩnh.

Nhiễm Thanh Vân ở trong trạng thái linh hồn mờ mờ ảo ảo, ở trong ánh sáng xanh lại đầy nổi bật.

Ánh mắt của hai người họ, trên không trung mà giao nhau.

" Nhiễm Thanh Vân!"

Phó Kim Phong gọi rất lớn, nụ cười tươi tắn nổi bật trên gương mặt tái nhợt, y chạy như bay tới vị trí Nhiễm Thanh Vân đang đứng, vòng tay ôm lấy Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Chuyện gì đang diễn ra? Sao có thể nhìn thấy ta, còn ôm được ta nữa...

Nhiễm Thanh Vân không hiểu tâm tình Phó Kim Phong, đầu đầy thắc mắc, ngoài mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt, để cho lò sưởi ôm ôm.

Lò sưởi chủ động ôm, anh rất vui lòng.

" Thanh Vân, cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy anh rồi."

"...." Không nhìn thấy cũng không sao, ta vẫn có thể tùy tiện sưởi ngươi. Ngươi nhìn thấy rồi, mấy tư thế hay làm sẽ không còn sử dụng được nữa.

Nhiễm Thanh Vân âm thầm đánh giá thiệt hơn, phát hiện lò sưởi không nhìn thấy mình vẫn tốt hơn, tại sao mới vào căn nhà kia một lúc, lò sưởi đã có thể nhìn thấy mình? Còn mang đến cảm giác chán ghét!

Đúng, là chán ghét, thân thể linh hồn này, đột nhiên cực kì chán ghét phải động chạm với Phó Kim Phong, nếu không phải ý thức được người đối diện là lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân có lẽ đã đá bay tên này ra xa rồi.