" Tạ đại hiệp vừa trượng nghĩa vừa tài giỏi, nếu y làm minh chủ, ta đồng ý hai tay hai chân."
" Ta nghe nói đám người phe tà phái cũng tham gia."
" Bọn chúng dám đến? Còn không sợ mất mặt."
" Tạ đại hiệp chắc chắn sẽ giải quyết được chúng."
Bàn B lại nói:" Nhà hàng xóm đêm qua không biết làm thứ gì, ồn ào cả đêm không ngủ được."
" Hàng xóm nhà ngươi, không phải là hai đại nam nhân sống với nhau sao?"
" Đúng vậy! Tối nào cũng đánh nhau tiếng động rất lớn!"
" Bọn họ bất hòa sao?"
" Cũng không rõ, ban ngày đều thấy hai người họ quan hệ rất tốt, buổi tối thì lại nghe thấy tiếng cầu xin rất lớn. Ta nhiều lần muốn sang khuyên can, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến mình!"
Bàn C bàn tán:" Hôm qua con gà của nhà tôi nhảy sang sân nhà lão Lý."
" Rồi sao?"
" Thời điểm tôi phát hiện chạy sang, nhìn thấy lão ta đang đem một con gà trần chuồng ném vào nồi nước."
" Hahaha."
" Mấy người tưởng đấy là gà của tôi đúng không?"
" Không phải sao?"
" Phải! Đó thật sự là gà của tôi."
" Ông ta đúng là vô liêm sỉ."
" Mấy người từ từ, nghe tôi nói hết... con gà ông ta thịt đúng là gà của tôi, nhưng khi tôi chạy sang, ông ta liền đem trả tôi con gà to gấp đôi."
"...."
" Tôi không dám nhận, chỉ có thể rời đi."
"...."
Nhiễm Thanh Vân nghe đám người bát quái mấy chuyện thường nhật, có chút buồn cười. Lão già họ Lý kia, đúng là biết chơi, chỉ một chiêu, vừa có thể có gà ăn, lại không thể bị mắng chửi.
Có điều, mấy cái vấn đề thường nhật kia, chỉ để nghe biết mà thôi, thứ anh để tâm, chính là đại hội võ lâm ở bàn A đang nói đến.
Dựa theo những gì bọn họ nói, đại hội võ lâm sắp tổ chức rồi! Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng đoán được nguyên nhân đám người Võ đang muốn đón anh trở về làm gì rồi!
Người Tạ đại hiệp nhờ vả dạy dỗ, lại chạy theo người khác học nghệ... bây giờ có dịp, đương nhiên Tạ Tuy sẽ muốn gặp mặt đứa trẻ nhà mình.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên muốn xem náo nhiệt:" Phong ca ca, người có muốn đi xem đại hội võ lâm không?"
" Đại hội võ lâm?"
" Đúng a, chính là thứ mấy người kia đang nói đến."
" Rất vui sao?"
" Rất vui, còn có đồ ăn ngon nữa."
" Vậy... nếu đệ đi thì ta đi." Phó Kim Phong gật gù.
" Ta đương nhiên đi với người."
Hai người quyết định xong, món ăn cũng được dọn lên. Phó Kim Phong nhìn đống đồ ăn đầy màu sắc trước mặt, mắt có điểm sáng.
" Người ăn đi." Nhiễm Thanh Vân gắp một miếng, bỏ vào bát cho Phó Kim Phong.
" Đệ cũng ăn đi." Phó Kim Phong học theo Nhiễm Thanh Vân, cũng gặp cho anh một miếng.
Hai người cùng nhau gắp qua lại, sau hơn hai tuần hương cũng đã ăn xong. Tính tiền liền rời đi.
Từ nơi này đến nơi tổ chức đại hội võ lâm có chút xa, Nhiễm Thanh Vân dự định mua hai con ngựa.
" Ngựa? Ta không biết cưỡi." Phó Kim Phong lắc đầu.
Đúng rồi, từ nhỏ lò sưởi đã ở trên núi, sao có thể biết cưỡi ngựa chứ!
" Để ta dạy người." Nhiễm Thanh Vân quả quyết nói.
Cũng là Nhiễm Thanh Vân của hai ngày sau:" Thôi, để ta thuê 1 con ngựa, chúng ta cùng nhau cưỡi." Tốc độ có thể chậm hơn một chút, nhưng nếu đi nhanh thì vẫn có thể đến kịp.
Phó Kim Phong có chút xấu hổ, để Nhiễm Thanh Vân đỡ mình xuống ngựa:" Ta bình thường đều học rất nhanh, không hiểu vì sao lần này lại không có tiến bộ."
" Có lẽ là do ta không biết dạy." Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy Phó Kim Phong.
" Không đâu, đệ nói rất dễ hiểu, có lẽ là do ta không có năng khiếu... xin lỗi."
" Xin lỗi gì chứ, người không cần biết cưỡi, ta biết cưỡi là được rồi."
Ngày ngày đều phải an ủi lò sưởi, không thể để lò sưởi buồn.
Hai người cùng thuê một con ngựa, đến ngày thứ 3 thì bắt đầu khởi hành. Đại hội võ lâm tổ chức ở trung tâm, dọc đường đi có thể sẽ gặp những đoạn đường vắng, nhưng những thị trấn bọn họ đi qua lại ngày càng nhộn nhịp.
" Đêm nay chúng ta nghỉ ở đây nhé!" Nhiễm Thanh Vân thúc ngựa đi vào một quán trọ, cẩn thận đỡ Phó Kim Phong xuống.
Phó Kim Phong thần thái hồng hào vui vẻ đáp ứng:" Được a"
Nhiễm Thanh Vân phải gửi ngựa, để Phó Kim Phong vào trong gọi món trước.
Đoạn đường này, Phó Kim Phong đã hiểu được một chút cách thức hành tẩu giang hồ, cẩn thận bước vào quán, chọn một vị trí ngồi xuống.
" Tiểu nhị, có thể cho ta một món...."
" Xin lỗi công tử, chỗ này đã được đặt trước rồi, công tử có thể đổi một chỗ khác không ạ?"
" A, thật ngại quá." Phó Kim Phong có chút ngốc, nhanh chóng đứng lên:" Ta có thể ngồi ở đâu."
" Trên tầng có chỗ, để tôi đưa ngài đi."
" Được." Phó Kim Phong đáp ứng, đi theo tiểu nhị.
Phó Kim Phong ngồi xuống bàn trống, nhưng xung quanh đều là người, ánh mắt của bọn họ còn dồn hết lên người y khiến y có chút không thoải mái, nhanh chóng gọi món, làm như không để ý ánh mắt của bọn họ.
Đợi tiểu nhị rời đi, liền có người đứng dậy.
" Vị công tử đây là đi một mình sao?"
Phó Kim Phong:"..." Y không muốn trả lời lắm, nhưng nếu không trả lời thì có chút không được... Phó Kim Phong suy nghĩ một lúc, chậm chạp nói:" Ta... đi hai người."