Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1070: Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì (4)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

“Một, một triệu binh lực?”

Con số này mới chỉ là binh lực của một quân khu, nếu như được làm Nguyên soái của Liên Bang, chẳng phải dưới trướng đã có một trăm triệu binh lực sao?

Một trăm triệu là bao nhiêu người?

Dân cư cả năm nước có đến năm mươi triệu không?

“Cái này được xem là bí mật của Liên Bang, nếu lúc trước ta dám để lộ ra nửa lời, đảm bảo sẽ bị đưa lên tòa án quân sự, sau đó sẽ bị cách chức…” Khương Bồng Cơ làm động tác cắt cổ, miệng lại nói: “Hiện tại ấy à, muốn nói gì thì nói. Thanh đao này đã đưa đến trước mặt ta, có gì mà không được nói. Thanh đao này được chế tạo từ một loại vật chất đặc thù, tìm khắp thiên hạ3cũng chỉ có thể đúc ra được một cái mà thôi.”

Nói là tìm khắp thiên hạ cũng không đúng, thực ra phải là tìm khắp vũ trụ.

Lúc Khương Bồng Cơ nhìn thấy những hồ sơ bí mật này cũng cảm thấy nực cười.

Vũ trụ rộng lớn vô biên, con người mới chỉ khám phá được một phần nhỏ bé, sao họ dám nói “tìm khắp vũ trụ” chứ?”

Ai cho họ mặt mũi lớn thế?

Cô cũng muốn có thể diện chứ!

Vệ Từ hoàn toàn không thể tưởng tượng được thế giới trong kiếp trước của chủ công nhà anh rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.

“Vì sao? Loại đao làm từ chất liệu này chỉ có Nguyên soái của Liên Bang mới có được? Nó giống như tín vật của vua sao?”

Vệ Từ không hiểu về thế giới của Khương Bồng Cơ,2nhưng từ những điều ít ỏi mà cô nói, Vệ Từ cũng có thể phân tích ra được không ít nội dung.

Cô nói thật bình tĩnh, dường như đã quen rồi, từ đó có thể thấy được địa vị của chủ công ở kiếp trước cũng cực kỳ cao. Không phải giai cấp quân đoàn thì ít nhất cũng là người đứng đầu quân khu. So sánh với thế giới này thì cô cũng là người quyền cao chức trọng.

Khương Bồng Cơ nói: “Đây là quân lực trong thời kỳ hòa bình, còn nếu đã đụng đến chiến sự căng thẳng, quân đội ít nhất phải tăng gấp mười lần trở lên.”

Từ lúc Khương Bồng Cơ có ý thức, Liên Bang đã chiến đấu khắp nơi và gần như không có lúc nào ngơi nghỉ.

Con người ở Liên Bang yêu chuộng2hòa bình nhưng không chịu nổi đám hàng xóm xung quanh cứ đâm đầu đánh nhau không dứt.

Nhớ năm đó, Khương Bồng Cơ cô cũng từng là boss quản lý hàng chục triệu quân tinh nhuệ của Liên Bang!

Đời này lại dẫn dắt một đám người có sức chiến đấu bằng cọng bún tranh đoạt cái nông trường nhỏ, quả thật không còn mặt mũi gặp ai.

Nói là tìm khắp thiên hạ cũng không đúng, thực ra phải là tìm khắp vũ trụ.

Lúc Khương Bồng Cơ nhìn thấy những hồ sơ bí mật này cũng cảm thấy nực cười.

Vũ trụ rộng lớn vô biên, con người mới chỉ khám phá được một phần nhỏ bé, sao họ dám nói “tìm khắp vũ trụ” chứ?”

Ai cho họ mặt mũi lớn thế?

Không phải trước mặt cô đang xuất hiện một thanh đao có một9không hai hay sao?

“Hiếm lạ như vậy sao? Rốt cuộc là loại vật chất nào mà thiên hạ chỉ có một chút chứ?”

Vệ Từ nhìn thanh đao, ngoại trừ cảm thấy thanh đao sắc bén ra thì căn bản không nhìn ra được điểm đặc biệt nào khác của nó.

Khương Bồng Cơ cười nói: “Nó quý hiếm không phải bởi vì vật liệu mà bởi vì nó có thể ‘trảm thần’.”

“Trảm, trảm thần? Thiên hạ thật sự có thần linh sao?” Sắc mặt Vệ Từ càng tỏ ra kinh ngạc hơn.

“Trên đời này không có thần, chỉ hù dọa huynh chút thôi.” Khương Bồng Cơ cười khẽ mang theo chút trêu ghẹo, cô nói: “‘Thần’ mà ta nói, nói trắng ra chính là ‘sinh vật giả tưởng’. Thực ra cũng có chút trừu tượng, huynh có thể tưởng tượng rằng ‘sinh vật4giả tưởng’ là thứ được sinh ra bởi lòng tin của mọi người, không có thực thể và tồn tại trong thế giới hư ảo, hơi giống ma quỷ chăng? Ở thế giới kia của ta có một sinh vật giả tưởng gọi là ‘Thiên não’ mưu toan lật đổ toàn bộ thế giới, nó được tạo ra bởi con người và có sức mạnh sánh ngang với vị thần toàn năng.”

Vệ Từ nghe rất nghiêm túc, tất cả lời nói của Khương Bồng Cơ đối với anh không khác gì chuyện “Nghìn lẻ một đêm”.

Thật sự rất khó để nghe hiểu nhưng anh muốn hiểu hơn về người trước mặt mình.

Kiếp trước kiếp này, chưa bao giờ có khoảnh khắc mà khoảng cách giữa anh và cô lại gần nhau như vậy.

“Con người tạo ra ‘thần linh’?” Có bản lĩnh dời sông lấp biển, chuyện gì cũng có thể làm được sao?

Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Cũng gần như là vậy. Có điều, con người tạo ra thần linh, lại cưỡng ép thần linh nghe theo lệnh mình, nghe theo mệnh lệnh của những kẻ chỉ như loài giun dế trong mắt nó. Thần linh sao có thể cam tâm bị loài giun dế này khống chế? ‘Thiên não’ lợi dụng việc con người vốn ỷ lại vào nó, đột nhiên phát động chiến tranh, gây ra vô số chuyện, còn đi tìm các thế lực xung quanh để buôn bán các loại thông tin cơ mật. Ở thế giới kia của ta, chiến tranh xảy ra liên miên. Chẳng phải là di chứng của ‘Thiên não’ để lại sao? Mãi cho đến ngày ta tử trận, chiến tranh mới gần tiến đến giai đoạn kết thúc nhưng cũng không biết khi nào sẽ lại tiếp tục bùng nổ.”

“Thiên não” và hệ thống rất giống nhau, bọn chúng đều đứng đầu đám sinh vật giả tưởng, sao có chuyện cam tâm cúi đầu?

Khương Bồng Cơ bị hệ thống ký sinh. Sau khi biết rõ thân phận của nó thì cô liền đề phòng, nhưng cũng không biết được đó có phải là di chứng của tai họa “Thiên não” lưu lại hay không. Loại tồn tại “cao cao tại thượng” này giống như loại vũ khí mạnh mẽ bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế, không chỉ có thể đả thương kẻ địch mà còn có thể làm bị thương chính mình.

“Sau khi bình ổn được ‘tai họa Thiên não’, mọi người lại làm ra một cái ‘Thiên não’ khác.” Bởi vì con người không thể sinh hoạt nếu thiếu ‘Thiên não’, cần phải có cái khác thay thế. Bội đao của Nguyên soái xuất hiện từ lúc đó, nó không chỉ tượng trưng cho thân phận, mà còn là thanh đao duy nhất trên đời này có thể hoàn toàn giết chết được ‘Thiên não’. Hai bên khống chế lẫn nhau nhưng vẫn bảo đảm trạng thái cân bằng để tránh phát sinh thêm ‘tai họa Thiên não’ lần nữa.”

Vệ Từ không hiểu, vì sao không rời bỏ được “Thiên não”, bỏ đi lại không thể sống được chứ?

“Nếu đã như vậy… Vì sao thanh đao này…?”

Vệ Từ không biết nên hỏi thế nào, may mà Khương Bồng Cơ hiểu ngay.

“Không phải cùng một thanh đao, ta đã nhìn thấy thanh đao của Nguyên soái, kiểu dáng không giống nhau.” Khương Bồng Cơ giơ tay bỏ đao vào trong vỏ, cô cảm giác được… bên trong não vực, hai hệ thống con đang run rẩy… Cô hài lòng nhếch môi: “Cho dù người tặng đao cho ta có dụng ý gì, nhưng đã tặng rồi thì làm gì có đạo lý từ chối chứ? Tuy nói thế giới này không có ‘thần’, nhưng thanh đao này cực kỳ cứng rắn, cầm lên giết địch cũng rất sướng tay. Mỗi lần đánh giặc, vũ khí đều cong queo đến mức mẹ nó không nhận ra được, giờ có thanh đao này rồi thì sẽ không cần phải đổi nữa.”

Khương Bồng Cơ cảm khái một tiếng, tâm trạng rất thoải mái.

Ngọc bội âm dương quý giá thì cô cầm đến để tán tỉnh Tử Hiếu, bội đao lợi hại thì được cô dùng để chém đầu người…

Có tài sản khổng lồ mà không thể tiêu nó, cuộc đời thật cô quạnh biết bao.

Vệ Từ cũng cảm thán.

Tuy được nghe Khương Bồng Cơ nói về công dụng thật sự của thanh đao này nhưng Vệ Từ không phải người của thế giới kia, đối với chuyện này chỉ có thể hiểu được lờ mờ không rõ.

Chỉ cần là đao tốt, chủ công giết địch cũng sẽ có hứng hơn, đây mới điều là quan trọng nhất.

Còn về người tặng ư?

Đột nhiên Vệ Từ như nhớ đến chuyện gì, liền hỏi.

“Người kia nói đao này ‘được tạo ra bởi lệnh tôn’. Đây thực sự do lão thái gia tạo ra sao?”

Khương Bồng Cơ nói: “Huynh cảm thấy phụ thân có khả năng làm ra loại đao như này sao? Khả năng lớn nhất là phụ thân của ta ở kiếp trước đã tạo ra nó. Tuy rằng ta cũng không biết ông ấy là ai… Chỉ nhớ lúc ta ba tuổi thì được phát hiện trong đống hoang tàn của chiến tranh, rồi bị đưa vào cô nhi viện, một thời gian sau được một đôi vợ chồng nhận nuôi. Đôi vợ chồng này đối xử với ta rất tốt, nhưng bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, bọn họ đã đưa ta đến trường quân đội dành cho nhi đồng. Ở đó ta được xem là chiến sĩ gen. Chiến sĩ gen cũng giống như tử sĩ, được bồi dưỡng và trưởng thành trong bí mật. Ký ức thời thơ ấu quá mơ hồ, nhưng ta khẳng định trong trí nhớ không hề có một chút hồi ức nào về cha mẹ ruột.”

Ở Liên Bang có đến hàng nghìn hàng vạn đứa trẻ mồ côi, Khương Bồng Cơ không thể điều tra được quá khứ của mình, cô thật giống như vô cớ xuất hiện.

Được cái bản tính cô bạc tình, không tra được thì thôi, không bắt buộc.

Khương Bồng Cơ một tay cầm đao, tay còn lại ôm lấy cục thịt tròn có bộ lông đen trắng kia.

“Đêm đã khuya, Tử Hiếu không ngủ sao?”

Vẻ mặt Vệ Từ khẽ đổi, dường như nhớ đến chuyện còn đang dở dang vừa rồi.

“Hôm nay không động đến huynh, chỉ ôm huynh ngủ một giấc thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Cô có dự cảm, trong khoảng thời gian tới mình chưa thể chết được, lời của hệ thống toàn là bậy bạ thôi!

“Chủ công…”

Cái gì mà động với không động chứ… Đây là lời con gái nên nói sao?

Khoan đã, chủ công kiếp trước cũng là nữ đúng không?

Vệ Từ đờ đẫn.Chương 1072:

RỐT CUỘC NGƯƠI CÓ LAI LỊCH GÌ (5)

Khương Bồng Cơ lập tức phát hiện ra sự khác thường của Vệ Từ.

Cô vừa âm thầm nhìn sắc mặt Vệ Từ, vừa vuốt ve bộ lông đen trắng của cục thịt tròn tròn kia, trong lòng suy tính huynh ấy có thể kìm nén đến khi nào.

Sự thật chứng minh, Vệ Từ chính là một người kín như hũ nút, tâm tư không chỉ nhiều mà còn rất tỉ mỉ, nếu không bị vạch trần có thể kín như không có chuyện gì.

“Tử Hiếu, huynh sớm muộn cũng kìm nén thành Ninja rùa.”

Khương Bồng Cơ không nhịn được lấy lời của khán giả trong kênh livestream trêu chọc Vệ Từ.

Vệ Từ giữ bí mật với ai cũng được, nhưng không cần phải lừa gạt cô, đặc biệt là khi bí mật có liên quan đến cô.

Vệ Từ nằm ngay ngắn trên giường, tấm chăn đắp trên người thoang thoảng mùi bồ kết. Khoảng cách giữa hai người không gần cũng không xa, cánh tay của anh có thể cảm giác được độ ấm tỏa ra từ cơ thể cô. Có cả lò lửa nằm bên cạnh khuấy động tâm tư như vậy, anh làm sao có thể ngủ được?

Nghe thấy giọng nói của Khương Bồng Cơ, trước tiên anh lấy lại tinh thần, biểu cảm có chút ngây ngốc.

Tuy không biết “Ninja rùa” là thứ gì, nhưng anh luôn cảm thấy đây không phải là lời nói tốt đẹp.

“Có vấn đề gì thì huynh hãy hỏi đi, huynh đã biết bí mật lớn nhất của ta rồi, không lẽ ta còn keo kiệt không nói những bí mật nho nhỏ khác sao?”

Khương Bồng Cơ vừa cười vừa dụ dỗ anh nói, Vệ Từ kìm nén một hồi rồi thấp giọng hỏi cô.

“Chủ công thấy thế nào về chuyện Long Dương?”

Chủ đề này đi quá xa, dù là Khương Bồng Cơ cũng không đoán ra Vệ Từ phiền não vì chuyện này.

“Long Dương? Huynh nói tình yêu giữa đàn ông với đàn ông sao?”

Khương Bồng Cơ ôm cục thịt tròn có bộ lông đen trắng đặt lên bụng, tránh để nó chết ngộp trong chăn.

Cục thịt khẽ kêu líu ríu, lười biếng nằm ở giữa hai người, cái đầu nhỏ xoay trái xoay phải giống như đang quan sát trong bóng tối.

Vệ Từ nói: “Đúng vậy… Chủ công có bài xích chuyện này sao?”

Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện tình cảm không liên quan đến giới tính, ta cũng không phải là người bảo thủ.”

Vệ Từ “ừm” một tiếng, biểu cảm càng có vẻ kìm nén kỳ lạ, Khương Bồng Cơ có dự cảm không lành.

Bởi vì là Vệ Từ nên Khương Bồng Cơ không muốn dùng cách nói xa nói gần nào khác, dứt khoát đá một cú bóng đi thẳng.

Cô lại cười nói: “Ta lấy thân phận chủ công ra lệnh cho huynh, có điều gì hãy nói ra, không được giấu giếm nửa chữ.”

Cánh môi Vệ Từ mấp máy, hai tròng mắt đối diện với ánh mắt của cô, hồi lâu mới bối rối nói: “Chủ công tư chất hơn người, có thể coi là một anh tài hiếm có trong thiên hạ. Kiểu tính cách tự do phóng khoáng như vậy trong đám đàn ông cũng hết sức hiếm thấy chứ đừng nói đến nữ giới… Chủ công kiếp trước...”

Anh không nói ra được.

Nhưng Khương Bồng Cơ lĩnh hội được.

“Huynh nói là… Huynh hoài nghi kiếp trước ta là đàn ông? Cho nên vừa rồi huynh mới hỏi ta thấy thế nào về chuyện Long Dương?”

Thần sắc Vệ Từ ảm đạm, khẽ gật đầu.

“Tử Hiếu ơi Tử Hiếu, sao huynh lại dễ thương như vậy!”

Khương Bồng Cơ nhổm qua cục thịt tròn đen trắng kia, vừa cười vừa ép Vệ Từ xuống giường, nửa người áp vào người anh.

“Nếu ta thật sự là đàn ông, huynh định làm thế nào?”

Vệ Từ nói: “Vậy thì, Từ càng có thể hiểu được vì sao kiếp trước bệ hạ lại kháng cự chuyện sinh đẻ như vậy.”

Thân là đàn ông nhưng hóa thành cơ thể phụ nữ, khuất phục dưới người khác không nói, còn phải sinh con dưỡng cái giống như phụ nữ vậy.

Không hiểu sao, Vệ Từ không chỉ không cảm thấy khó tiếp nhận, ngược lại còn cảm thấy uất ức thay cho Khương Bồng Cơ.

Khương Bồng Cơ thoải mái muốn cười to, chỉ là cô sợ âm thanh quá lớn khiến người gác đêm tới, dứt khoát cuộn mình trong lòng Vệ Từ, bả vai cũng run lên.

“Thực sự đầu óc của huynh còn đáng sợ hơn cả lỗ đen, đây cũng được coi là một kiểu ngoài lạnh trong nóng phải không?” Khương Bồng Cơ ngưng cười, khóe mắt cũng đã ứa ra hơi nước. Cô nói: “Kháng cự chuyện sinh đẻ vốn không phải là bởi vì chuyện này. Ở kiếp trước của ta, sinh đẻ cũng không phải là việc của phụ nữ.”

Vệ Từ kinh ngạc mở to hai mắt.

Chẳng lẽ ở kiếp trước của chủ công, người mang thai mười tháng chính là đàn ông?

Trong đầu anh không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ bụng mình đang to dần, vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ.

“Dĩ nhiên, đó cũng không phải là chuyện của đàn ông.” Khương Bồng Cơ ngắm nhìn biểu cảm của anh, sau khi thỏa mãn mới nói: “Đàn ông hiến tinh nguyên, phụ nữ cung cấp trứng. Thai nhi do hai người kết hợp sẽ được đặt trong một thiết bị đặc biệt. Đợi hình dáng thai nhi phát triển hoàn chỉnh, đứa trẻ được coi là ra đời. Toàn bộ quá trình đều không cần người phụ nữ tổn hao tử cung mấy tháng để mang bầu đứa trẻ. Cách làm ấy cũng là việc trái pháp luật.”

Vệ Từ nghe vậy, kinh ngạc không nói nên lời.

Đối với anh, những gì Khương Bồng Cơ kể như là chuyện nghìn lẻ một đêm, tràn đầy sức hấp dẫn bí ẩn.

“Điều này, điều này nghe thật là kỳ diệu. Có điều, tự nhiên đã giao phó cho người phụ nữ khả năng sinh sản. Làm như vậy có trái lẽ trời hay không?”

Vệ Từ không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng kia, chớ nói chi là phụ nữ mang thai còn vi phạm luật pháp.

Anh nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám nằm mơ như vậy!

Khương Bồng Cơ cười giải thích nguyên do.

Vệ Từ nghe như mê như say, từ vài ba câu của Khương Bồng Cơ đã hiểu rõ thế giới và quá khứ của cô.

Cho đến hôm nay anh mới hiểu được vì sao bệ hạ kiếp trước và chủ công kiếp này lại một lòng thúc đẩy nữ doanh.

Càng biết, tâm trạng Vệ Từ càng nặng nề.

Đột nhiên anh không dám hồi tưởng, càng không dám nghiên cứu sâu hơn.

Rốt cuộc bệ hạ kiếp trước mang tâm tư thế nào khi sinh Phúc Thọ.

Dẫu sao đối với cô, một Trường Sinh đã đủ rồi, sự tồn tại của Phúc Thọ thực sự là thừa thãi.

“Đi ngủ thôi, nếu còn không ngủ, đợi một lúc nữa trời sáng sẽ không ngủ được đâu.”

Khương Bồng Cơ gác tay qua eo anh, hai người gối chung một cái gối, mặt đối mặt, giống như đôi tình nhân gắn bó thân mật.

Cục thịt tròn đen trắng bị kẹp ở giữa, thấy hai người không nói lời nào, nó líu ríu hai tiếng rất nhỏ rồi nằm bò ra ngủ.

Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này vừa ấm áp lại vừa an tĩnh.

Đối với hệ thống con ở trung tâm vòng xoáy thì thật sự là một giây tựa một năm.

Nếu Khương Bồng Cơ không vớ được cây đao kia, mặc dù cũng có thể chém chết hệ thống con, nhưng tất nhiên sẽ làm tổn thương đến bản thân mình. Sau này đối địch với hệ thống chủ thì thắng bại khó liệu. Đây cũng là nguyên do mà Khương Bồng Cơ nhốt hệ thống con, thứ nhất vì không bứt giây động rừng, thứ hai cũng là để chắc chắn.

Hôm nay lấy được bảo bối có thể chém chết sinh vật giả tưởng, cô không còn băn khoăn về chuyện này, hệ thống con dĩ nhiên là nguy hiểm rồi.

Khương Bồng Cơ trân trọng thời gian bên Vệ Từ, cho nên cô không đi tìm hệ thống con xui xẻo kia.

Ngoài cửa sổ sắc trời tờ mờ sáng, Khương Bồng Cơ mở mắt ra, lặng lẽ vén chăn nệm rời đi mà không làm kinh động đến bất kỳ ai.

Khi cô trở lại chỗ ở của mình, mặt trời đã lên.

Khương Bồng Cơ làm bộ như không có chuyện gì, rửa mặt đánh răng thay quần áo, theo thường lệ đến võ trường luyện võ vào sáng sớm.

“Chủ công tới…”

Lý Uân đang ở trần, lộ ra bắp thịt tráng kiện mạnh mẽ, cả người toát ra mồ hôi nóng hổi.

Theo lời của khán giả trong kênh livestream thì tiểu thiên sứ cũng tiến hóa thành hoóc-môn di động.

Khương Bồng Cơ đang mở livestream, đương nhiên Lý Uân không tránh khỏi ánh mắt rực cháy của một đám háo sắc cuồng loạn.

Toàn màn hình đều là những lời như: “Cơ bắp của tiểu thiên sứ thật là đô con nha”, “vốn tự có khủng thật”, “đưa tay sờ một cái, liếm một chút”. Vô cùng hoài nghi, nếu kênh livestream đưa ra chức năng chạm giả tưởng thì tiết tháo, bắp thịt và hoa cúc của Lý Uân có giữ được nữa không?

Khương Bồng Cơ ngậm ngùi…

Thói đời thay đổi, lòng người không như xưa.

“Ừm, ta tới luyện một chút, tránh cho gân cốt rỉ sét.”

Lý Uân cầm thương, lanh mắt nhìn thấy binh khí mới tinh trong tay Khương Bồng Cơ.

Chỉ thoáng nhìn, anh liền cảm giác được đao khí bức người, nhất định là một thanh đao tốt!

“Chủ công có được món bảo bối này lúc nào vậy? Chi bằng cùng Uân luyện tay một chút, thử xem uy lực của vật này thế nào?”