Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1160: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (32)




“Có thể bôn ba vì chủ công là vinh hạnh của thuộ3c hạ, không cực.”

Lính truyền tin âm th2ầm mừng rỡ, rất thẳng thắn nói ra lời trong lòn0g.

Lần này, đến lượt Khương Bồng Cơ ngâ0y ra.

Ý gì cơ?

Khương Bồng Cơ c3òn chưa nói gì, khán giả trong kênh livestream đã phản ứng trước.

[Đại Ma Vương Yến Lân]: Ha ha ha, anh bạn truyền tin này đáng yêu đó. Streamer à, cô làm phước đi, đừng đập vỡ giấc mộng đẹp của cậu ta.

[Tử Tiêu Tiêu]: Hãy để sự hiểu lầm đẹp đẽ này tiếp tục đi, đập vỡ thì tiếc lắm.

[Yêu Ảnh Quân]: Anh bạn đáng thương.

[Hiên Viên Minh Kính]: Suy nghĩ trong đầu hiện giờ của anh bạn truyền tin hẳn đang thế này: Chủ công sao đột nhiên lại quan tâm mị rồi? Lẽ nào đã nhìn trúng nhan sắc của mị, len lén yêu thầm mị? Nhưng mị còn muốn xây dựng cơ đồ, chở che cho con cháu. Nếu bị chủ công nhắm trúng, chẳng phải sẽ phải ở rể sao? Làm sao đây? Làm sao đây? Có phải mị cũng nên thể hiện gì đó? Hơi bị hời hợt nha!!!

[Aceida]: Sai. Suy nghĩ trong đầu hiện giờ của anh bạn đó hẳn là: Đến đây nào, chủ công, đừng tiếc thương đóa hoa kiều diễm tôi đây!

Một đám khán giả có độc gặm dưa tụm lại với nhau, giờ giờ phút phút đều có thể viết ra những đoạn khiến người ta ôm bụng cười.

Đến cả Khương Bồng Cơ tâm lý vững chắc, lúc này cũng không thể không thừa nhận bọn họ “có tài”.

[Streamer V]: Đám *** mấy người có cần tui mua cho vài chai Dihuazhixiu, trồng mấy cây quýt với dựng thêm vài ga xe lửa không?*

* Từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, ý là: làm thêm vài trò khỉ cho mấy người xem, mời mấy người ngồi ngay cho tui lạy, ăn gì tui cúng.

Đừng thấy Khương Bồng Cơ sống cách thời của đám cá muối này cả mấy nghìn năm, cô cũng là nhân vật theo sát trào lưu đấy.

Mấy đoạn hài và tiếng lóng mà đám khán giả lướt trên màn hình, cô nghiền ngẫm sơ qua là có thể học được cách dùng linh động rồi. Cái gì mà pháo Ý của trưởng đội hai, ******, nước rửa tay Dihuazhixiu, tinh hoa của tạo hóa, ga xe lửa và cây quýt, cô đều biết cả đó.

Nhưng Khương Bồng Cơ đã xem nhẹ độ dày mặt của đám cá muối rồi.

Cô vừa lên tiếng, trên màn hình toàn là bình luận “Muốn! Muốn! Muốn!”, “Đặt gạch, chụp màn hình chung khung với Streamer”, hoành tráng đến nỗi như mỏ khí phun trào.

Khương Bồng Cơ không phải kiểu Streamer thích tương tác với khán giả. Kênh livestream mở ra nhiều năm như thế, số lần cô phát ngôn chỉ lác đác vài bận.

Trên mạng còn có kẻ nhiều chuyện tìm kiếm thu thập phát ngôn của cô trong mấy năm nay, biên tập thành album mà xuất bản!

Cô không thể tưởng tượng nổi, còn có chuyện đánh đổ tiết tháo nào mà đám cá muối này không làm ra được nữa.

Ngàn vạn tâm tư lướt qua trong lòng, Khương Bồng Cơ điềm nhiên xếp mật thư lại, biểu cảm hiền hòa nói với lính truyền tin: “Mật báo quân cơ có thể ảnh hưởng đến thắng bại trên sa trường. Ngươi tận chức tận trách, kịp thời đem tin truyền đến hai nơi. Làm rất tốt, đáng khen thưởng.”

Lính truyền tin chẳng gồng ra nổi biểu cảm điềm đạm nữa, mừng khấp khởi mà tạ ơn.

Đối với rất nhiều binh lính mà nói, có thể được chủ công tán thưởng vài lời, còn thích hơn nhiều so với việc thăng tiến nhận thưởng.

Chủ công bảo hắn đen đi rồi, lại gầy bớt, có thể thấy người từng quan tâm hắn, nhớ đến người như hắn.

Hắn như bước đi trên bông, mừng rỡ phóng ra ngoài.

Khương Bồng Cơ lẳng lặng bật cười. Tâm trạng vốn đang nặng nề cũng tan đi theo chuyện này.

Tâm trạng cô tốt lên rồi, nhưng Hoàng Tung và Hứa Bùi lại chẳng vui vẻ gì.

Hứa Bùi cho rằng có thể dùng hai mẹ con kỹ nữ kia để chiếu ngược Khương Bồng Cơ một quân, phế bỏ Dương Tư.

Đám người dưới trướng của Khương Bồng Cơ, chỉ có mỗi Dương Tư quen thuộc nhất với hai quận Hộ và Chiết, để gã đó lại là một mối nguy.

Nếu như phế đi gã, áp lực bên này của Hứa Bùi có thể giảm đi không ít.

“Vũ khí bí mật” mà Hoàng Tung gửi đến, căn bản chẳng đạt được hiệu quả như dự tính.

Dương Tư người ta và ả kỹ nữ kia chẳng có quan hệ gì, càng không phải là cha của thằng bé kia, Dương Tư cũng chẳng bị cắm sừng.

Trong tình hình này còn cố nhào vào cắn Dương Tư, gượng ép ăn vạ thì cũng quá vô sỉ, phạm vào đạo quân tử.

Không được như dự tính còn phải ôm một bụng tức, Hứa Bùi đương nhiên phải tìm chỗ để trút cho hả cơn giận.

Hai mẹ con đó chẳng cần bàn, đem ra xử thẳng.

Hứa Bùi vẫn chưa hả giận, vẫn muốn tìm Hoàng Tung đòi một lời giải thích.

Cái gì mà “Vũ khí bí mật để đối phó Dương Tư”, uổng công thành trò cười cho Dương Tư xem.

Hứa Bùi nói Hoàng Tung xa xả một trận, tuy nội dung ngôn từ trau chuốt ưu nhã, nhưng nỗi u oán vẫn bổ vào mặt khiến người ta ê răng.

Chậc chậc chậc, giống hệt như oán phụ chốn khuê phòng một năm nửa năm không được nhìn thấy chồng vậy.

Đám người Trình Tĩnh hiểu được nguyên nhân hậu quả thì liên tục nhíu mày.

“Văn Bân dốc sức cho Hứa Bùi, sao anh ta lại có thể nhìn Hứa Bùi làm chuyện ngu xuẩn như thế?”

Không cần biết hai mẹ con đó có phải thật hay không, thời khắc mấu chốt phơi bày ra mới có thể đạt được hiệu quả trí mạng, không để cho Dương Tư có cơ hội phản kích.

Bây giờ đã vội vã đánh ra lá bài này thì có tác dụng quái gì?

Không hề có, Dương Tư dùng vài ba câu nói là có thể phủi sạch sẽ!

Quan trọng nhất là...

“Dương Tĩnh Dung nhìn thì có vẻ không thể hiện ra bên ngoài điểm gì đặc biệt, thực ra tâm tư cẩn thận, có khả năng nhìn biến hóa nhỏ mà biết chuyện sắp phát sinh. Hai nhà liên minh chính là bí mật không truyền ra ngoài. Nhưng Hứa Bùi làm như thế, Dương Tĩnh Dung có thể nào không đoán ra chân tướng? E rằng bên Liễu Hi cũng đã chuẩn bị đối phó lại rồi.”

Kẻ địch đã có phòng bị thì đánh lén còn có thể thành công sao?

Trình Tĩnh bảo Hứa Bùi quá ngu ngốc không phải là không có lý do.

Bắt được một lá bài tẩy thì đã vội vàng khoe khoang trước mặt kẻ địch, thế còn không phải ngu xuẩn thì là cái gì?

Trình Tĩnh và Hàn Úc là đồng môn, cũng coi như hiểu rõ lẫn nhau.

Anh ta không tin Hàn Úc không nhìn ra điều gì bên trong.

Phong Giác hơi nhíu mày, không thể không thừa nhận lời này của Trình Tĩnh có lý, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tuy Hứa Bùi có điểm thiếu sót nhưng theo hình thức hiện nay thì có nhiều đồng minh vẫn tốt hơn là một đánh một.”

Hứa Bùi ngã một cái, người tiếp theo bị đánh nhất định là Hoàng Tung, ai bảo địa bàn của Hoàng Tung ở bên cạnh Khương Bồng Cơ?

Người bình thường đều không chịu được việc láng giềng cầm đao ngấp nghé nhà mình, càng chưa nói đến chư hầu.

Nếu Hứa Bùi mạnh hơn một chút thì thật ra Hoàng Tung có thể chờ hắn ta đấu lưỡng bại câu thương với Khương Bồng Cơ, cuối cùng ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng bọn họ vẫn đánh giá cao Hứa Bùi rồi.

Dưới loại tình huống thế này chỉ khi hai nhà Hoàng - Hứa liên thủ thì mới có thể có khả năng giành chiến thắng.

Hai nhà giết chết kẻ địch có sức uy hiếp lớn nhất thì mới có thể an tâm, từ từ tranh đấu với nhau.

Cùng lúc đó...

Vệ Từ đã đến nơi.

Bây giờ Dương Đào cũng không phải là người vô hình chỉ ngồi xem các đại lão tranh đoạt thiên hạ nữa, chính anh ta cũng đã trở thành quái vật lớn trong mắt người ngoài rồi.

Trong Đông Khánh, thế lực của anh ta chỉ có nửa Chương Châu, nhưng trị địa ở Nam Thịnh của anh ta là một châu bốn quận!

Mặc dù Nam Thịnh không phải là vùng đất lành giàu có và đông đúc nhất nhưng cũng đủ để anh ta đứng vững gót chân.

Để đứng được ở chỗ này, Dương Đào còn kết thành liên minh với An Thôi, cùng tiến cùng lùi với nhau.

Tình hình tại Nam Thịnh còn loạn hơn Đông Khánh, không chỉ có chư hầu các bên đấu đá lẫn nhau, thế gia tranh đấu, còn có bốn bộ tộc Nam Man cướp bóc xâm chiếm.

Vệ Từ tra rõ tin tức xong thì thất vọng thở dài.

Nam Thịnh trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Anh cho người trình công văn còn mình thì ăn mặc đơn giản, mang theo một vài thị vệ, chuẩn bị chút lễ mọn đi tìm Bách Ninh.

Bách Ninh xuất thân nghèo khó, tổ tiên làm nghề chế tạo pháo, cố gắng lắm mới tích được chút của cải.

Thế nhưng mấy đời buôn bán không tốt, đến đời Bách Ninh thì cũng đã gần phá sản. Thời buổi lại cực kỳ loạn lạc, bốn bộ tộc Nam Man mang binh tàn sát bừa bãi dân chúng và lãnh thổ Nam Thịnh. Bách Ninh dứt khoát bỏ việc làm ăn của gia đình, cầm vũ khí lên, dẫn tráng đinh nơi quê nhà làm nghĩa binh, bảo vệ già trẻ quê nhà.

Bách Ninh làm ăn thì không ra gì, nhưng lại có tiếng là hiệp nghĩa.

Vệ Từ không biết Bách Ninh đã bị thế lực khác mời chào chưa, chỉ mang lòng muốn thử một lần để đến thăm.

Anh mới đến quận Bành đã lập tức biết chuyến này chắc sẽ được mùa rồi.

Người đàn ông cao lớn khỏe mạnh lôi thôi đang lải nhải với con la chở hàng hóa ngồi ở quán trà cách đó không xa, chẳng phải chính là Bách Ninh sao?