Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1167: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (39)




Lãnh địa của Hứa Bùi ở miền Nam, còn lãnh địa của Ho3àng Tung lại nằm bên cạnh lãnh địa của Khương Bồng 2Cơ, nơi giáp ranh của hai miền Nam, Bắc.

Mặ0c dù nói Hoàng Tung liên minh với Hứa Bùi, nhưng ha0i nhà lại không thân thiết, cũng chẳng mấy tin tưởn3g nhau, hiện tại vẫn còn ở trong tình trạng đồng sàng dị mộng.

Ngoài mặt thì nói là hai nhà liên minh với nhau, cùng chống lại Khương Bồng Cơ, nhưng đại quân của Hứa Bùi mới là quân chủ lực thực sự, Hoàng Tung chỉ ở bên hỗ trợ, đánh phụ thêm mà thôi.

Không phải Hoàng Tung không muốn phái binh đánh trực diện Khương Bồng Cơ, mấu chốt là chiến trường chính nằm ở gần ba quận Hử, Chiết, Hỗ. Nếu Hoàng Tung phái trọng binh đi tham chiến thì bắt buộc phải có sự đồng ý của chủ nhà Hứa Bùi, vì khi cưỡi ngựa qua địa bàn của hắn ta, trên đường có rất nhiều quan ải. Hành động này chẳng khác nào Hứa Bùi tự tháo vỏ ốc trên người mình xuống, không chút phòng bị mà đưa thân xác trắng nõn nà ra trước mặt Hoàng Tung. Hoàng Tung dám nghĩ nhưng Hứa Bùi thật không dám làm.

Đây là một trong số những nguyên nhân, ngoài ra còn có một nguyên nhân chính.

Hoàng Tung vẫn chưa hồi phục lại nguyên khí sau trận đại chiến trước đó, nếu bây giờ mà dốc toàn lực, ai dám bảo đảm Hứa Bùi sẽ không bán rẻ mình giữa chừng?

Mặc dù hai nhà là đồng minh nhưng nói cho cùng thì vẫn đang đề phòng nhau, không ai bằng lòng tin tưởng ai một cách hoàn toàn.

Đương nhiên, những lý do làm ảnh hưởng đến quan hệ đồng minh như thế này thì chắc chắn không thể nói thẳng ra trước mặt, chỉ cần trong lòng hai bên tự hiểu là được rồi.

Hoàng Tung không phái binh mã chủ lực đi, nhưng cũng điều động ba mươi nghìn tinh binh đi giúp Hứa Bùi, đây là số người thực tế tham chiến.

Nếu tính luôn đội vận chuyển lương thực, mấy chục nghìn anh nuôi và đội “lính rót nước” làm màu tạm thời thì không phải là con số này nữa.

Sau khi làm tròn số, thổi phồng các kiểu, Hoàng Tung đã phái đi một trăm nghìn binh mã.

“Một trăm nghìn binh mã” của anh ta, cộng thêm “ba trăm nghìn binh mã” của Hứa Bùi, liên quân hai nhà lên đến bốn trăm nghìn binh mã, coi Liễu Hi cô có sợ hay không!

Khương Bồng Cơ: “…”

[Nhân Tài Giúp Vua Tuân Lệnh Quân]: Đột nhiên nhớ đến tám trăm nghìn đại quân của ông chủ Tào nhà tui, tấm gương của giới “rót nước”.

[Hán Chiêu Liệt Đế Lưu Huyền Đức]: Ha ha ha, lầu trên ơi, cậu không giữ thể diện cho lão Tào gì hết vậy, cẩn thận tiểu tiên nữ của lão kiếm chuyện với cậu à.

Đương nhiên Khương Bồng Cơ không sợ rồi. Quả thật bốn trăm nghìn binh mã là một con số khiếp người, nhưng cô lại chẳng phải loại nhút nhát.

Đại khái là vì phản ứng của Khương Bồng Cơ quá điềm tĩnh, Hoàng Tung cảm thấy mất mặt nên dứt khoát, chơi lớn một ván.

Theo như thông tin mà trinh thám điều tra được, năm mươi nghìn thạch lương thực sẽ được đưa từ thành Hưng, quận Hỗ đến tiền tuyến ở đồng bằng Tây Xuyên.

Nếu có thể chặn được số lương thực này lại, thì điều đó chắc chắn sẽ là sự cổ vũ tinh thần chiến đấu lớn nhất của quân ta, đồng thời cũng đả kích ý chí chiến đấu của địch.

Lão tướng Nguyên Tín xin được ra trận, tinh thần hăm hở, chuẩn bị lập công.

Nhiếp Tuân lại chau mày phản đối: “Lão tướng quân nguyện vì chủ công vào sinh ra tử, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng chúng ta không thông thạo địa thế bên trong quận Hử. Chủ công, theo ý của Tuân, chi bằng để tướng quen thuộc với quận Hử, dẫn binh chặn lương thực. Nếu như nhớ không nhầm thì dưới trướng của chủ công…”

Không đợi Nhiếp Tuân nói hết câu, Nguyên Tín đã nói: “Đại nghiệp của chủ công là quan trọng, Nhiếp quân sư nên biết nặng nhẹ, đừng đem ân oán cá nhân vào đây.”

Văn võ dưới trướng đều biết, quan hệ của Nguyên Tín và Nhiếp Tuân đã sớm căng thẳng đến mức như nước với lửa, không thể dung hòa.

Nguyên Tín xin được xuất chiến, Nhiếp Tuân lại làm ông ta mất mặt, nói ông ta không thích hợp trước mặt mọi người. Ngược lại hắn còn đề cử một người mới, không có chút kinh nghiệm gì.

Hành động này đối với Nguyên Tín mà nói là Nhiếp Tuân đang muốn gây hấn ra mặt với ông ta mà.

Một mặt đề cử võ tướng mới để mở rộng quan hệ trong quân ngũ, mặt khác lại dìm ông ta trước mặt chủ công, người này đúng là lòng dạ nham hiểm.

Nguyên Tín là một võ phu tập võ, luyện binh nhưng lời lẽ lại cay nghiệt và sắc bén, mở miệng ra là chụp cái mũ “kéo bè kết phái” lên đầu Nhiếp Tuân liền. Nói thật, khả năng thêm mắm dặm muối này, nếu ở trong hậu cung thì cũng không vụng về quá, ít ra cũng sống được mười mấy tập.

Sắc mặt Nhiếp Tuân tối sầm lại, hắn liếc nhìn mọi người trong lều, không thể không kìm lại những lời phản bác đang chực chờ.

Đã sắp khai chiến, văn võ đấu nhau chẳng phải chuyện tốt lành gì.

“Lão tướng quân đã nặng lời rồi, Tuân chẳng qua chỉ vì phòng chuyện bất trắc thôi. Lão tướng quân không quen thuộc tình hình trong quận Chiết, nếu như chặn lương không thành mà ngược lại còn bị vây bắt, trong lúc bất cẩn, trúng gian kế của địch, đến lúc đó, làm sao thoát nạn?” Nhiếp Tuân dằn lại cơn nóng giận, kiên nhẫn giải thích, không ngờ, hắn đã dựng một flag đáng sợ cho mình: “Nếu Tuân có chút lòng riêng nào, mắt chủ công tinh tường vậy, lẽ nào không nhìn ra sao?”

Nguyên Tín cười lạnh lùng. Đối với những lời này của Nhiếp Tuân, ông ta nửa lời cũng không tin.

Nhiếp Tuân vì đại cục mà nhượng bộ, Nguyên Tín thì chỉ cho rằng trong lòng hắn có âm mưu nên không những không cảm thông mà còn dồn ép hơn.

Ông ta biết Nhiếp Tuân muốn đề cử ai, một tướng lĩnh sinh ra ở quận Hứa, trước đây không có danh tiếng gì, vốn dĩ không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Nhiếp Tuân muốn giao một việc quan trọng như việc chặn lương thảo cho một người mới vào nghề, trong lòng hắn đang có chủ ý xấu gì, ông ta còn nhìn không ra sao?

Chẳng phải là vì thấy quyền lực của tướng lĩnh Nguyên thị trong quân quá lớn, nên muốn xúi giục chủ công, nâng đỡ người mới, cân bằng quân quyền?

Nếu để Nhiếp Tuân đạt được mục đích, những tướng lĩnh được lợi đó sẽ nhận ân tình của hắn, thân phận của hắn dưới trướng của chủ công cũng sẽ nhờ đó mà được nâng cao.

Hứ…

Bàn tính đánh kiểu gì cũng có tiếng!

Nguyên Tín đã đóng dấu kẻ “ăn cây táo rào cây sung”, “mưu đồ gây rối” lên người Nhiếp Tuân. Dù cho Nhiếp Tuân nói gì, làm gì thì cũng đều là có âm mưu đằng sau. Nguyên Tín cười lạnh lùng, bước ra khỏi hàng và nói: “Mạt tướng nguyện lập quân lệnh trạng, nếu không thể chặn số lương thảo này, xin được chịu xử lý theo quân pháp!”

Quân lệnh trạng đã lập, Hoàng Tung muốn thiên vị, giúp đỡ cho Nhiếp Tuân cũng không được, chỉ đành giao việc chặn lương thảo cho Nguyên Tín.

Nhiếp Tuân đành lui xuống với vẻ mặt thất bại.

Đụng phải một gã điên như Nguyên Tín, hắn cũng xui đến tám trăm kiếp.

Không biết làm sao, Nhiếp Tuân đành phải âm thầm nhờ Trình Tĩnh và Phong Giác, cử một “bộ não bên ngoài” cho Nguyên Tín.

Cái tên thô lỗ Nguyên Tín này, dám ghét trời, ghét đất, ghét Nhiếp Tuân nhưng lại không dám ghét hai mưu thần được trọng dụng nhất dưới trướng của Hoàng Tung.

Dưới sự đề nghị của hai người họ, Hoàng Tung đã chọn một mưu thần đi cùng Nguyên Tín, vào thời khắc quan trọng có thể nhắc nhở ông ta.

Nhưng mấy người Hoàng Tung đã quá ngây thơ, đánh giá thấp mức độ bay bổng lúc này của Nguyên Tín. Hành động chặn lương vô cùng thuận lợi, mặc dù nói gặp phải sự kháng cự của quân hộ tống lương thực, nhưng Nguyên Tín người đông thế mạnh, lại còn đánh lén nên chẳng bao lâu đã đánh lui được bọn họ, đắc ý áp tải năm mươi nghìn thạch lương thực quay về.

“Hứ… Bây giờ Nhiếp Thành Doãn không còn gì để nói rồi!”

Nguyên Tín cưỡi ngựa, dẫn đầu phía trước, vẻ mặt vô cùng đắc ý, dường như cảnh tượng Nhiếp Tuân tái xanh mặt, lại còn bị chủ công chê cười đang hiện ra trước mắt ông ta.

Mưu thần được phái đi làm cố vấn chỉ trầm ngâm, không nói gì.

Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, anh ta đã biết được rốt cuộc quan hệ của Nguyên Tín và Nhiếp Tuân tệ đến thế nào.

Nói thật, mấy cái thuyết âm mưu đó của Nguyên Tín, đến một mưu thần chính tông như anh ta cũng phải bái phục, nghe đến mắt chữ O mồm chữ Ô.

Nếu không phải Nguyên Tín “phân tích”, anh ta cũng không biết Nhiếp Tuân lại là loại người “đại gian đại ác”.

Những phân tích của Nguyên Tín mang tính tẩy não vô cùng, nếu chỉ nghe lời nói từ một phía của ông ta thì đúng là đôi phần sẽ có suy nghĩ đó.

Ầy, Nhiếp Tuân đáng thương.

“Tướng quân, mọi thứ không được sơ suất, bây giờ vẫn còn trên đường Nam của thành Hưng quận Hử.”

Chúng ta vẫn còn trên địa bàn của quân địch, không thu xếp mau chóng rời khỏi, còn muốn làm gì nữa?

Nguyên Tín cứ không chịu, sự tự tin của ông ta đã dãn nở đến cực điểm rồi.

“Quân sư thật sự đã quá cẩn thận rồi, chỗ này bây giờ, sao còn có thể có quân mai phục?” Ông ta cười ha ha và nói: “Mặc dù quận Hử là lãnh địa của Liễu Hi, nhưng chỗ này địa thế bằng phẳng, chỉ có mỗi đường Nam của thành Hưng là có vài chỗ ẩn ấp. Qua hết đường Nam, trời cao, chim mặc sức bay rồi…”

(Kỳ Quan đại lão: Dám bay? Đánh gãy chân ông!

Nguyên Tín: Nếu như có quân mai phục, ông đây livestream ăn bàn phím!)