Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1173: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (45)




Trình Tĩnh hơi cúi mặt, nghiêm túc nói 3rằng: “Lúc trước chủ công phái Nguyên 2lão hiệu úy đánh lén con đường lương t0hực của thành Hưng quận Hứa. Tuy rằng 0cuộc tấn công này đã thiêu hủy năm mươ3i nghìn thạch quân lương của địch nhưng cũng đã bứt dây động rừng, sao Liễu Hi có thể lơ là cảnh giác được chứ? Bây giờ dùng lại chiêu cũ, sợ rằng chẳng có mấy hiệu quả đâu.”

Bản thân Trình Tĩnh không hề xem trọng đề nghị này của Hứa Bùi.

Đúng là chuyện Hứa Bùi và Khương Bồng Cơ khai chiến ở đồng bằng Tê Xuyên đã thu hút được đa số binh lực nhưng điều này không có nghĩa rằng Hoàng Tung có thể dễ dàng xâm nhập vào hậu phương định mà không hề có nguy hiểm gì. Trong cuộc hành quân đường dài tiếp theo, sợ là nếu Khương Bồng Cơ có thể phản ứng nhanh chóng thì sẽ chặt đứt đường lui quân chủ lực của Hoàng Tung.

Quận Hứa là một quận lớn về mặt sản lượng lương thực, đây còn là nơi cung cấp quân lương chủ yếu cho đại quân của Khương Bồng Cơ, sao có thể không phòng vệ chặt chẽ được chứ?

Liên minh giữa Hoàng Tung và Hứa Bùi là thật nhưng cũng không sâu sắc đến mức có thể dấn thân vào chỗ chết vì đồng minh của mình.

Nhìn thì có vẻ như đây là một chuyện rất tiện nghi nhưng trên thực tế lại là một việc phí công vô bổ.

Không biết là ai đã đưa ra ý tưởng này cho Hứa Bùi, đúng là chơi đồng minh mình quá đi.

Không phải Hoàng Tung không hiểu những lời này của Trình Tĩnh nhưng anh ta vừa hợp tác với Hứa Bùi, nếu như giờ đùn đẩy trách nhiệm thì có vẻ không tốt lắm.

Bọn họ kết làm đồng minh dựa trên lợi ích và lập trường nên về cơ bản không hề có bất kỳ cơ sở nào để tin tưởng, nhìn thì có vẻ loại quan hệ này rất thân thiết nhưng thực tế lại rất mong manh.

Không hề có bất kỳ cơ sở tin tưởng nào, điều đó có nghĩa rằng chỉ cần có đủ lợi bên ngoài là có thể chia rẽ được mối liên minh giữa họ.

Chỉ sợ dù không chia rẽ được thì cái gọi là liên minh này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

“Nói thì nói thế nhưng làm thế nào để đẩy chuyện này đi mà vẫn không làm ảnh hưởng đến mối liên minh này đây?” Hoàng Tung hỏi anh ta.

Trình Tĩnh nói: “Hoặc là nói thật, hoặc là vờ như sẽ điều động binh lực tấn công quận Hứa là được.”

“Nói thật?” Hoàng Tung nhất thời không phản ứng kịp.

Trình Tĩnh nói: “Đương nhiên là chuyện Nguyên hiệu úy chặn lương thực.”

Hoàng Tung đã điều binh đánh cướp lương thực của người ta thì thôi đi, chưa được bao lâu lại muốn cướp thêm lần nữa, sao người ta có thể không phòng bị gì được chứ?

Đây không phải là đánh lén, đây là vội vã tặng đầu người cho người ta.

Hoàng Tung khó xử nhíu mày nhưng cũng không nói thẳng là có được hay không.

Cùng lúc đó, ở đồng bằng Tê Xuyên đang đánh nhau khí thế ngất trời.

Khương Bồng Cơ chiếm được Bắc Cương và Thương Châu, miễn cưỡng cũng có thể xem là giàu nứt đố đổ vách, thoáng cái lại thành lập một nhóm kỵ binh.

Địa thế trống trải của đồng bằng Tê Xuyên là địa hình lý tưởng để kỵ binh tản ra hoặc trọng kỵ binh xung phong phá thế trận.

Cô luôn không hề keo kiệt tài sản riêng của mình, đừng nói đến tiền dùng để cưới vợ, cô còn rút cả tiền dùng làm quan tài ra để hỗ trợ quân đội.

Một khi binh mã hai bên khai chiến, chắc chắn Hứa Bùi sẽ rơi xuống thế yếu, dù là đánh chính diện hay phục kích đều không phải là đối thủ.

Hàn Úc ở nhà đóng cửa từ chối tiếp khách nghe được chuyện này, sao có thể ngồi yên được nữa?

“Liễu Hi đã chiếm hai trại nuôi ngựa lớn ở Bắc Cương và Thương Châu nên chiến mã sẽ rất sung túc, ai cho các ngươi lá gan đến đồng bằng Tê Xuyên tuyên chiến với cô ta hả?”

Hàn Úc đang pha trà trong sân thì nhận được tin, anh ta giận đến nỗi làm đổ bình trà, suýt phỏng tay.

Sau khi hỏi thăm rõ ràng thì biết được ý tưởng ngu xuẩn này là do một mưu sĩ nào đó dưới trướng Hứa Bùi đề xuất.

Nếu có thể đánh tan quân địch một cách chính diện thì chắc chắn hào khí bên quân ta sẽ tăng mạnh.

Hàn Úc cũng biết tên mưu sĩ này, lý luận sách vở thì rất vững nhưng kinh nghiệm thực tiễn gần như bằng không, chẳng khác gì lý luận suông.

Đối phương đưa ra ý tưởng và cũng lập luận cho lý do của mình.

Những lý do đó vừa nghe qua thì thấy rất hợp lý.

Mưu sĩ kia không phải không nghĩ đến vấn đề kỵ binh nhưng Khương Bồng Cơ mới chiếm được Thương Châu chưa đến nửa năm, một năm ròng rã mới chiếm được Bắc Cương, trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao có thể thành lập một đội kỵ binh mạnh mẽ dược? Đào tạo kỵ binh rất hao tổn kinh phí, không những tốn tiền mà còn cực kỳ tốn thời gian.

Vả lại, chỉ sợ cho dù lực chiến đấu của kỵ binh có mạnh nhưng số lượng ít ỏi thì rất dễ bị đánh bại.

Ngoại trừ có ưu thế là kỵ binh, lực lượng người ngựa của hai bên chênh lệch không nhiều, đồng bằng Tê Xuyên là mặt trận chính của họ nên chưa chắc không thể thắng.

Đám người Hứa Bùi đã suy nghĩ kĩ mọi phương diện nhưng lại không nghĩ đến thời gian Khương Bồng Cơ huấn luyện kỵ binh.

Để đối phó với Bắc Cương, cô đã bắt đầu thành lập đội hình kỵ binh từ mấy năm về trước, không phải là nửa năm, một năm như mọi người đã nghĩ.

Trong trận chiến Bắc Cương, số lượng kỵ binh dưới trướng cô không được nhiều lắm, không phải vì cô che giấu mà bởi vì số lượng chiến mã được cung ứng không đủ.

Sau khi chiếm được Bắc Cương và Thương Châu, số lượng chiến mã đã tăng lên rồi mới có thể mở rộng doanh trại kỵ binh.

Khai chiến thất bại, Hứa Bùi buộc phải phái người lôi Hàn Úc đang mốc meo ở nhà ra.

Hàn Úc vừa đến là bảo Hứa Bùi hãy lui binh, rút lui vào vùng núi để ngăn chặn lợi thế của kỵ binh.

Kỵ binh không phải là vạn năng, nhưng nếu bộ binh bình thường chiến đấu với kỵ binh phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hơn nữa phải có địa hình hợp lý mới có thể tạo thành sức mạnh chiến đấu hiệu quả. Ví dụ như vùng núi, trong rừng hoặc khe suối sẽ làm giảm mạnh sức chiến đấu và năng lực sinh tồn của kỵ binh.

Địa thế đồng bằng Tê Xuyên bao la rộng lớn, đúng là thiên đường của kỵ binh, càng không cần phải bàn đến dưới trướng Liễu Hi còn có lực lượng kỵ binh mạnh mẽ, dù bên ta có phòng thủ chặt chẽ cũng không tránh được việc trăm ngàn kỵ binh hợp lực tấn công. So với việc chiến đấu chính diện thì không bằng rút lui, lợi dụng địa thế ổn định quân tình.

Bản tính của Hàn Úc là cẩn thận, nếu giao một trận chiến cho anh ta, chắc chắn cho dù anh ta không biết lực lượng quân đội bên phe địch, anh ta cũng sẽ chọn cách đánh an toàn nhất, ổn định mọi thứ xong mới tìm cách mở rộng chiến đấu. Một thoáng tham lam sẽ chỉ làm bản thân phải rơi vào tình huống muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Lựa chọn này giống như một cái tát trời giáng vào mặt mưu sĩ kia.

Bây giờ Hứa Bùi đang trọng dụng Hàn Úc, hắn có muốn khó chịu hai câu cũng không được.

Hàn Úc không biết tâm trạng của đối phương, anh ta chỉ quan tâm đến tình hình chiến trường, ví dụ như tổn thất trong trận chiến trước.

Thấy bên Hứa Bùi lui binh phòng thủ, Dương Tư biết ngay thằng nhóc Hàn Úc lại xuất hiện rồi.

“Không phải hắn đang ở nhà đóng cửa từ chối tiếp khách, bị giam cầm trá hình à?”

Hàn Úc là khắc tinh của Dương Tư, lại phải gặp thằng nhóc này, Dương Tư chẳng vui vẻ chút nào.

Tần Cung nói: “Hàn Úc là mưu sĩ Hứa Bùi trọng dụng kính nể nhất, mâu thuẫn của hai người đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi nên sẽ không lạnh mặt với nhau mãi đâu. Phu thê bình thường còn đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, chứ đừng nói trận chiến có tầm quan trọng lớn thế này. Dù Hàn Úc đang có khúc mắc nhưng cũng không thể mặc kệ không quan tâm.”

Dương Tư vốn đang tức giận bỗng không nói nên lời.

So sánh thẳng thắn của Tần Cung làm gã không dám nhìn thẳng.

Dương Tư không nói gì, Tần Cung lại hỏi luôn: “Quân sư, chẳng lẽ mạt tướng lại nói sai à?”

“Không…” Dương Tư buông tay, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Rất có lý.”

Tần Cung hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Hứa Bùi đã lui binh, địa hình xung quanh toàn là đồi núi.”

Đám Hứa Bùi lui binh về đây tương đương với việc loại bỏ năng lực chiến đấu của kỵ binh, trừ phi nghĩ được cách gì đó dụ bọn họ ra.

Tất nhiên cũng có một biện pháp khác là tấn công mạnh mẽ, nhưng kéo theo đó là thương vong nhiều hơn.

Trong lúc Dương Tư đang do dự ngập ngừng thì lính truyền tin đến báo rằng chủ công của bọn họ đã điều binh mã đến tiền tuyến.

Dương Tư: “...”

Không phải…

Khó khăn lắm chủ công mới làm “chủ công an phận” một thời gian, sao bỗng dưng lại chạy đến tiền tuyến?

Nếu chủ công muốn khai chiến thể hiện quyền uy của mình thì sao gã khuyên nổi đây!

“Chán nản.”

Dương Tư lẩm bẩm trong miệng.

Tần Cung hỏi: “Chán gì?”

“Ta chán!”

Dù thế nào đi nữa Dương Tư cũng phải mặc kệ những vấn đề khác, nghênh đón chủ công nhà mình trước rồi bàn tiếp.