Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1182: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (54)




Sự gia nhập của Dương Đào đã rót một chảo dầu nó3ng vào chiến cục vốn dĩ đang bình lặng.

Hoàng Tung và Hứa Bùi yên lặng lo lắng, Khương0 Bồng Cơ lại thở phào nhẹ nhõm.

“Có sự 0trợ giúp của Dương Đào, chiếm được quận Chiết h3ẳn là không thành vấn đề.”

Khương Bồng Cơ đã ra lệnh cho Trình Viễn đi giữ chân binh mã ở quận Chiết từ sớm rồi, binh mã hai bên giằng co nhau đã nửa tháng.

Dương Tư cười tủm tỉm nói: “Dù có nói vậy, nhưng nếu Dương Đào thình lình đổi ý, vậy thì cũng khó nói rồi.”

Khương Bồng Cơ nói: “Người khác thì có thể, nhưng khả năng Dương Đào làm vậy không lớn.”

Dương Tư nói: “Nếu như Hứa Bùi chủ động dâng Triệu Thiệu ra để bảo vệ bản thân, làm dịu sự căm hận của Dương Đào, thì phải làm sao?”

Đã lấy lại được một nửa Chương Châu, giết nốt Triệu Thiệu, vậy thì coi như Dương Đào đã báo thù giết cha xong.

Chỉ cần Hứa Bùi nhịn đau cắt một chút thịt để vỗ về Dương Đào, biết đâu được lại có thể xoa dịu được anh ta.

“Tên Hứa Bùi này có một ưu điểm vô cùng chí mạng, đó là rất sĩ diện.” Khương Bồng Cơ giễu cợt: “Triệu Thiệu là sĩ tộc chủ động dựa vào hắn ta, cho dù hắn đã hãm hại Dương Kiển, nhưng vẫn chưa đụng chạm tới lợi ích của Hứa Bùi. Nếu Hứa Bùi muốn đẩy hắn ra chết thay vì lợi ích… Không nhắc tới chuyện khác, tiếng tốt mà Hứa Bùi xây dựng hai ba mươi năm nay đều sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát rồi. Sau chuyện đó, làm gì còn sĩ tộc nào dám dựa vào hắn ta nữa?”

Vốn dĩ Hứa Bùi xuất thân sĩ tộc, tổ tiên có danh vọng rất cao, những thứ đó đều là vốn liếng chính trị của hắn ta, đồng thời cũng là gánh nặng của hắn ta.

Có một loại gánh nặng được gọi là biết quá sức mà vẫn làm, Hứa Bùi biết rõ Triệu Thiệu là một củ khoai nóng bỏng tay, hắn ta cũng sẽ không để Triệu Thiệu làm con tốt thí.

Dương Tư cười nói: “Chủ công hiểu khá rõ về Tín Chiêu Công.”

“Lòng người phức tạp, nhưng hắn ta lại là một kẻ đơn thuần.” Khương Bồng Cơ nói: “Bên Công Liêu hẳn cũng nên có tin tốt rồi.”

Khương Bồng Cơ rất kỳ vọng vào Trình Viễn, mà cậu cũng không phụ sự tin tưởng của cô.

Tên nhóc Trình Viễn này cũng rất nghịch ngợm, nửa tháng nay cậu đều làm theo đúng quy củ, không phạm sai lầm nào nhưng cũng không có gì tốt đẹp, không hề tạo ra áp lực lớn cho kẻ địch, thậm chí còn xây dựng ra ảo tưởng binh lực của quân ta không đủ mạnh cho kẻ địch, giả vờ yếu ớt, mượn cớ đó làm suy yếu sự cảnh giác của kẻ địch.

Nếu như là một chủ công tầm thường thì đã bất mãn với cách bố trí không nóng không lạnh nửa tháng không có tiến triển của Trình Viễn từ lâu rồi, Khương Bồng Cơ lại cứ để cho cậu làm. Để ủng hộ cho kế hoạch của Trình Viễn, Khương Bồng Cơ còn để cho Tần Cung xuất thân từ quận Chiết dẫn dắt binh mã tới trợ giúp cho Trình Viễn.

Quả nhiên, tướng thủ thành quận Chiết dần trở nên kiêu ngạo, bình thường đi ra ngoài cũng có thể lắc lư ngay trên đường.

Ngay lúc này, tin tức Chương Châu đã thất bại được truyền tới.

Tướng thủ thành quận Chiết thấy khí thế của binh sĩ dưới trướng mình rất thấp, hắn ta cảm thấy bây giờ mình cần phải gấp rút thắng một trận lớn để binh sĩ lấy lại khí thế.

Nếu có thể thắng lớn, bắt giữ được kẻ cầm đầu quân địch, nhất định hắn ta sẽ được chủ công khen thưởng, địa vị và quyền lợi sẽ càng thăng tiến.

Trình Viễn híp mắt nói: “Cũng gần tới lúc rồi đấy.”

Tần Cung là nhân sĩ bản địa ở quận Chiết, hắn hiểu rất rõ về địa lý ở xung quanh, giúp đỡ cho Trình Viễn không ít.

Lại xuất binh khiêu chiến một lần nữa, quân đội hai bên đánh đến mức long trời lở đất, bên Trình Viễn vẫn không đánh lại được, sau khi đánh một trận dần lộ vẻ suy yếu.

Có một câu là “Giặc cùng đường chớ đuổi”, nhưng mấy hôm nay Trình Viễn cứ thua mấy trận nhỏ, củng cố thêm sự kiêu ngạo của tướng thủ thành.

Khi có người khuyên can hắn ta là giặc cùng đường chớ đuổi, tướng thủ thành tức giận nói: “Giặc cùng đường giặc cùng được, lần nào cũng nói đi nói lại mấy câu này. Chỉ biết lý luận suông, chẳng còn gì hơn cả. Chúng ta đã thử gần rõ được binh lực của giặc Liễu rồi, làm gì có chỗ nào đáng sợ như ở bên ngoài nói đâu? Binh lực của bọn họ vừa ít, không đuổi cùng giết tận ngay lúc này, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn bọn họ chạy trốn nữa à? Đại quân, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào!”

“Nhưng… nhưng vị trí mà giặc Liễu rút quân lại là nơi rất cao, lắm cây nhiều cỏ, rừng rậm cây cao, đó là một nơi rất tốt để mai phục, tuyệt đối không thể đuổi tới đó đâu ạ. Thà rằng thả nhầm một lần, chứ không thể…” Người kia còn chưa dứt lời, tướng thủ thành đã vỗ ngựa chạy đi thật xa.

Không trách người đó nói chuyện không ai nghe, có trách thì chỉ trách Trình Viễn đã diễn lại cái màn kia tới mấy lần, đã mài mòn sự đề phòng của tướng thủ thành từ lâu rồi.

Tướng thủ thành đưa quân xông lên, mạnh mẽ tấn công tàn quân, khí thế như chẻ tre, bọn họ liên tục thuận lợi chiến thắng, khí thế ngất trời.

Có điều hắn ta cũng chẳng được vui mừng quá lâu, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, vô số mũi tên đã bắn ra từ hai phía rừng rậm.

Cờ xí đại biểu cho kẻ địch được dựng thẳng lên, từng kẻ địch xuất hiện, giết gào tới rung trời.

“Có mai phục?”

Tướng thủ thành kinh ngạc sợ hãi, tay cầm dây cương của hắn ta giật mạnh, khiến cho con ngựa chiến bên dưới cáu kỉnh không yên mà rống lên.

Đang muốn rút quân, Trình Viễn đã chặn hết các đường từ lâu rồi, dồn bọn chúng tới thế bắt ba ba trong rọ.

“Nếu đã tới, vậy đừng đi nữa.”

Trình Viễn thở phào một hơi, gần đây áp lực lớn quá, cho dù là cố tình tỏ vẻ yếu ớt nhưng lại ảnh hưởng tới khí thế của quân mình. Thân làm người bày mưu, áp lực cậu phải gánh vác không hề nhỏ. Nhìn thấy kẻ địch đã rơi vào bẫy, cậu cảm thấy những nghẹn khuất trong hơn nửa tháng nay đều đã tan thành mây khói.

Mũi tên, lăn cây, dầu nóng, toàn bộ đều trút xuống người kẻ địch.

Tướng thủ thành bên kia không phải là Dương Tư, thuộc hạ của hắn ta cũng không phải quân tinh nhuệ được huấn luyện tỉ mỉ nhiều năm của Khương Bồng Cơ, gặp phải mai phục là đã mất kiểm soát rồi, sao có thể giữ vững trật tự ngăn địch mà rút lui được? Bọn chúng càng hỗn loạn, vậy thì thương vong lại càng lớn.

Không tới nửa canh giờ, nơi đây đã máu chảy thành sông, xác chết mất chân mất tay đã la liệt trên đất, giống như địa ngục Tu La vậy.

Ngọn lửa bốc lên, mùi hương kỳ dị tỏa ra trong không khí.

Thời gian trôi qua, tiếng hò giết dần dần trở nên trầm thấp.

Ngay khi bọn chúng rơi vào mai phục, Trình Viễn lại cắt quân đi tấn công cổng thành ở biên giới quận Chiết.

Phá được tòa thành này, coi như quận Chiết không còn gì che chở chỗ hiểm yếu nữa, Trình Viễn có thể thuận theo đường thủy bên trong quận Chiết, điều binh đi thẳng vào trong. Mặc dù trên đường có quân đội canh giữ, nhưng phần lớn binh lực đều đã bị Hứa Bùi điều động đến quận Hỗ, chỉ cần não Trình Viễn không bị co giật thì cậu tuyệt đối không thể thua.

Tuyến phòng thủ của quận Chiết sắp sụp đổ, đám Hứa Bùi nhìn thấy mà lòng như lửa đốt.

Hắn ta định tăng binh sĩ tới chi viện, nhưng trên đường lại xuất hiện một sát thần – Khương Bồng Cơ.

Rõ ràng Hứa Bùi đã quên mất phương châm chiến lược của Hàn Úc, trực tiếp cho binh sĩ đấu một trận ác chiến có quy mô lớn nhất từ khi khai chiến tới nay ngay giữa đường với Khương Bồng Cơ. Kết quả tất nhiên là càng sốt ruột càng bất lợi, mất đi sự cản trở từ địa hình, kỵ binh của Khương Bồng Cơ còn không mừng rỡ giẫm đạp kẻ địch sao?

Kỵ binh Bắc Cương mạnh đến vậy, không phải cuối cùng vẫn bị Khương Bồng Cơ nghĩ cách dẹp đi à?

Chỉ là một Hứa Bùi thôi, cô sợ chắc?

Nếu không phải có Hoàng Tung chi viện giữa đường, giúp cho Hứa Bùi ổn định được trận thế, thì tổn thất của hắn ta còn lớn hơn nữa.

Cùng lúc đó, sứ giả mà Hứa Bùi phái đi cũng đã gặp được Dương Đào, “moi ra được” từ miệng anh ta lý do anh ta liên minh với Khương Bồng Cơ.

Nói thật, ban đầu Dương Đào không muốn bị kéo vào thế cục Đông Khánh, anh ta chỉ muốn yên tĩnh phát triển, để cho đám thần tiên kia tự nội chiến với nhau.

Ai bảo Hứa Bùi chấp nhận cho Triệu Thiệu dựa dẫm cơ chứ?

“Mối thù giết cha, không đội trời chung, sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ thù ung dung ngoài vòng phát luật như vậy?” Dương Đào bình tĩnh nói, trên khuôn mặt trưởng thành xuất hiện vẻ uy nghiêm của đấng bề trên: “Sứ giả không cần nói nhiều, Đào định sẽ tự tay giết kẻ tiểu nhân Triệu Thiệu, để an ủi cha già trên trời có linh thiêng.”

Sứ giả á khẩu rồi.

Dương Đào nói quả quyết như vậy, hắn lại không thể làm chủ thay Hứa Bùi đẩy Triệu Thiệu ra…