“Khụ khụ khụ... Văn Bân...”
“Chúng t3a đã thắng? Hay bại rồi?”
Sắc mặt H2ứa Bùi tiều tụy, đáy mắt mang theo sắc xanh0 nặng nề, hốc mắt hiện từng sợi tơ máu, trá0n đầy những gân xanh, Dương Tư đã khiến hắn3 ta cực kỳ tức giận. Tính cách Hứa Bùi lại thuộc dạng mẫn cảm hay suy nghĩ, nằm trên giường luôn nghĩ đến những chuyện không hay nên thành ra càng lo lắng hơn nữa.
Cả người hắn ta như bị móc sạch, lúc này ngay cả xoay người ngồi dậy cũng rất khó khăn.
Hắn ta dùng bàn tay khô gầy nắm chặt tay Hàn Úc, mượn lực nghiêng người đối mặt với đối phương, đôi mắt trợn to lóe lên sự khao khát và sốt ruột.
Hứa Bùi liếm đôi môi khô rạn nứt, khàn giọng nói: “Văn Bân, nói cho ta!”
Hàn Úc mặc bộ nho sam màu xanh đậm, tư thế nghiêm túc quỳ chân bên cạnh giường Hứa Bùi, ánh mắt bình tĩnh mang theo nặng nề khiến người ta lạnh lòng.
Không biết có phải do ánh sáng trong phòng không hay là do ảo giác, Hứa Bùi phát hiện mái tóc dài của Hàn Úc đã không còn mềm mượt đen nhánh như trước kia mà mang theo chút u ám. Hứa Bùi bất giác siết chặt tay phải của Hàn Úc, nhìn chằm chằm môi anh ta không hề chớp mắt, chờ mong đôi môi này có thể nói ra tin tức tốt lành.
Hàn Úc im lặng mãi không nói, hai người cứ lẳng lặng giằng co với nhau như vậy.
Vô thanh thắng hữu thanh.
Mặc dù Hàn Úc không nói ra đáp án nhưng Hứa Bùi đã hiểu.
“Là, là bại à... hóa ra là như vậy...”
Hứa Bùi buông tay, cơ thể nằm nghiêng mất đi lực chống đỡ, vô lực nằm thẳng trên giường.
Hai mắt hắn ta vô thần nhìn lên nóc phòng ngủ, cơ thể vốn không chút sức lực càng thêm rã rời giống như có ai đó đang kéo hắn ta xuống.
“Đã biết trước sẽ có hôm nay, ai ngờ lại đến nhanh đến như vậy, nói cho cùng vẫn do ta đã coi thường Lan Đình...” Hàng lông mày nhíu chặt của Hứa Bùi giãn ra, vẻ mặt bình thản đến kỳ lạ, không thể nào nhìn ra dấu vết của sự cuồng loạn mấy hôm trước, hắn ta hỏi: “Bọn họ sắp tấn công vào rồi?”
Lúc này Hàn Úc mới lên tiếng: “Quân địch đã bắt đầu công thành, binh lực trong thành trống rỗng, quân nhu không đủ, e là không thủ được đến lúc mặt trời lặn.”
Hứa Bùi nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Úc, động tác đơn giản như vậy nhưng cũng có vẻ khá phí sức.
“Văn Bân, ngươi và ta từng là quân thần, có một chuyện... Bùi mặt dày khẩn cầu, mong rằng Văn Bân có thể thận trọng cân nhắc...” Hứa Bùi thở dốc một hơi, yếu ớt nói: “Quận Chiết đã rơi vào tay Lan Đình nhưng già trẻ trong phủ đến giờ chưa rõ tung tích, trong lòng Bùi vẫn lo lắng không thôi... Nếu Văn Bân còn đủ sức, ngày sau mong trông nom giúp, bảo vệ họ giữ được mạng. Như vậy, Bùi ở dưới suối vàng cũng có thể mỉm cười.”
Ánh mắt Hàn Úc nặng nề nhìn về phía Hứa Bùi: “Chủ công...”
“Không cần khuyên, ta biết nên lựa chọn như thế nào, nếu như ta chịu nhận thua Lan Đình, với tính cách cô ta, chắc chắn sẽ nhốt ta lại nuôi không. Chỉ cần ta an phận không làm gì quá đáng, tính mạng nửa đời sau không cần lo lắng, nhưng đây không phải là điều ta muốn...” Hứa Bùi lại ho khan vài tiếng, ánh mắt bình tĩnh lóe lên màu máu đỏ thẫm, giống như có một con dã thú đáng sợ đang ẩn nấp, ánh mắt kiên định mà quả quyết: “Còn nữa... Ha ha, Hứa Lệnh Văn còn có dũng khí chống cự, ta há lại là loại tham sống sợ chết? Lúc này nếu tham sống sợ chết e là sẽ bị hắn cười chết mất!”
Hàn Úc mím chặt môi, sắc mặt càng lúc càng tái giống như quét thêm lớp vôi dày, để lộ vẻ cực kỳ tĩnh mịch.
“Rõ!”
Hứa Bùi nghe thấy lời hứa của Hàn Úc thì hai gò má héo hon rõ ràng hiện chút sắc hồng, giống như được rót vào một chút sức sống.
Hắn ta giả vờ đứng dậy, Hàn Úc đưa tay giúp đỡ hắn ta.
“Văn Bân, giúp ta chuẩn bị bút mực, lát nữa phải phiền ngươi giao thư rồi...”
Hàn Úc giúp hắn ta mang bút mực tới, ngón tay Hứa Bùi run run nhấc bút lên, ngòi bút còn chưa đặt xuống thì đã rơi cạch xuống bàn, mực bắn ra vài vết bẩn hình tròn. Hắn ta cắn răng nhặt bút lên lại, mặc dù lần này không rơi bút nhưng chữ viết hơi bị thiếu lực.
So với nói viết thư gửi cho người nhà, chi bằng nói rằng Hứa Bùi để lại di thư cho người nhà.
Nội dung bức thư cũng không có gì đặc biệt, chỉ căn dặn con trai nghiêm túc học hành, sau khi lớn lên phải trở thành nhân tài trụ cột hữu ích khắp thiên hạ và giúp được quốc gia xã tắc, căn dặn con gái không được quên lời dạy dỗ của phụ mẫu huynh trưởng, sau khi thành thân phải hiếu kính nhà chồng, tôn trọng mẹ cả, căn dặn thê tử xử lý tốt gia nghiệp, nếu như về sau có người đàn ông nào tâm đầu ý hợp, cô ta có thể mang theo một nửa gia tài để tái giá, không cần để lỡ dở tuổi xuân.
Đợi lúc Hứa Bùi đặt nét bút cuối cùng xuống thì gần như đã kiệt sức.
Hàn Úc im lặng giúp hắn ta hong khô phong thư, cho thêm xi rồi để vào bì thư.
“Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Hứa Bùi như mất hết sức lực, còng lưng ngồi trước bàn nhìn Hàn Úc bỏ phong thư vào trong ngực.
Hàn Úc nói: “Không khổ.”
Những trải nghiệm trước kia với Hàn Úc mà nói là những lần nếm trải, bất kể thắng lợi hay thất bại đều là những kinh nghiệm hiếm có.
Chỉ có lần này là anh ta bị ngã quá đau, bị dạy bảo, anh ta mới có thể né được những cái hố tương tự trong tương lai.
Đôi môi Hứa Bùi mấp máy, ánh mắt khô khốc như sắp trào nước mắt, mãi không nói nên lời.
Mặt trời rực rỡ trên cao bắt đầu di chuyển về phía Tây, Hứa Bùi lặng lẽ nói: “Văn Bân, ngươi lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
Hàn Úc im lặng đứng dậy, đi đến cửa thì dừng lại.
“Tín Chiêu có còn nhớ rõ lần đầu gặp nhau ở thủy tạ* năm đó, ngài và ta đã bàn luận đại thế thiên hạ, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng mình, lúc đó ngài đã từng hứa hẹn điều gì?”
* Thủy tạ: căn nhà xây trên mặt nước.
Hứa Bùi ngẩn ra, đầu óc trì trệ không kịp phản ứng.
Hắn ta phí hết công sức lục lại đoạn ký ức đó, không chắc chắn nói: “Cùng nhìn non sông tươi đẹp à?”
Hàn Úc không quay đầu lại nói: “Tín Chiêu vẫn còn nhớ rõ vậy mà giờ lại muốn phá bỏ lời hứa?”
“Mong Văn Bân nhìn thay ta vậy.” Hứa Bùi cười khổ: “Nếu như Lan Đình bước lên ngôi vị, nhớ đến trước mộ phần của ta thông báo một tiếng.”
Nếu bại dưới người thế này, hắn ta có chết cũng không oan uổng.
Tuy Hứa Bùi xuất thân thế gia nhưng hắn ta cũng muốn thiên hạ thái bình, giờ e là không nhìn thấy được rồi.
Đáy mắt Hàn Úc thêm phần ảm đạm.
“Được.”
Hàn Úc vừa đi không bao lâu liền đụng phải Trình Tuần toàn thân dính máu đi tới.
“Chủ công đâu?”
Hàn Úc nói: “Trong phòng.”
Trình Tuần đánh giá Hàn Úc từ trên xuống dưới, lập tức hiểu ra gì đó.
“Sao không khuyên chủ công phá vòng vây?” Trình Tuần nghiến chặt hàm răng, cả giận nói: “Hàn Văn Bân, ta vốn kính trọng ngươi nhưng giờ xem ra ta đã mù mắt. Thân làm thần tử mà không tận trung với chủ công, trong thời khắc nguy nan lại muốn buông tay, huynh làm vậy chủ công sẽ như thế nào?”
Hàn Úc nói: “Ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Con át chủ bài cuối cùng cũng đã tung ra rồi nhưng vẫn không giết được Liễu Hi, bại cục đã định.
Trình Tuần vẫn rất tức giận, thấy Hàn Úc phản ứng lạnh lùng thì càng tức giận hơn, hắn mắng chửi: “Chủ nhục thần tử, chủ tử thần cũng tử, Hàn Úc, ngươi là hạng tham sống sợ chết sao? Quân địch còn chưa đánh vào thành, ngươi đã nghĩ xong đường lui, định dùng chúng ta để nịnh hót tranh công với giặc Liễu đấy à?”
Ánh mắt Hàn Úc lạnh lùng nhìn Trình Tuần.
“Hư danh vốn là vật ngoài thân, ta không cần để ý người bên ngoài nói như thế nào. Ngươi nhận định ta là hạng người ham sống sợ chết, ta cũng không thể nói gì hơn.”
Trình Tuần tức giận đến mức ngón tay run rẩy.
“Ngươi đã phụ sự tín nhiệm của chủ công!”
Hàn Úc nói: “Ta xứng với bản tâm là được, ta không thẹn với lương tâm.”