Từ đầu tới cuối, ngoại trừ Vệ Từ đang ngã trong vũng máu cùng với Thú Ăn Sắt đang ngồi bên cạnh anh không ngừng cào đất ra, cô không hề phát hiện hơi thở của người thứ hai. Khương Bồng Cơ nhìn thấy bộ dáng của Vệ Từ, bỗng dưng có ảo giác như mình vừa rơi vào hầm băng vậy, dường như máu nóng trong cơ thể đều đã đông lại thành băng.
Thú Ăn Sắt nhanh chóng đi tới dưới chân cô, ôm chân của cô không ngừng kêu ríu rít.
Khương Bồng Cơ nhanh chóng xé một mảnh vải từ tay áo ngủ của mình ra, nhanh chóng cầm máu khẩn cấp cho Vệ Từ, ôm anh trở về rồi gọi lang trung tới khám.
Những người nghe được tin tức này đều lục tục chạy tới, tất cả mọi người đều bị việc này dọa sợ.
Liễu Xa lững thững tới chậm, ông vừa xuất hiện thì ánh mắt như dao của Khương Bồng Cơ bỗng nhìn sang phía ông.
Mọi người nhìn thấy tình hình này, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Liễu Xa lại không sợ ánh mắt nhìn chằm chằm của Khương Bồng Cơ, vẫn tự nhiên bước vào trong thăm hỏi: “Toàn thành được canh phòng nghiêm ngặt, đã bắt được tên hung thủ chưa?”
“Có thể bắt được hay không, không phải trong lòng ông biết rõ sao?” Khương Bồng Cơ lạnh lùng hỏi lại.
Liễu Xa nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt bao dung giống như đang nhìn đứa trẻ cố tình gây sự vậy.
“Mọi người cũng trở về hết đi, ngày mai còn bận rộn nhiều việc.”
Khương Bồng Cơ đuổi mọi người về, phớt lờ ánh mắt lo lắng lưu luyến không rời của Liễu Chiêu, cô đi thẳng đến phòng ngủ của Vệ Từ.
Liễu Xa theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau đi qua hành lang dài, Khương Bồng Cơ âm u lên tiếng.
“Đời này có mấy chuyện mà ta hận nhất, một trong số đó chính là uy hϊếp!”
Liễu Xa bắt chéo hai tay sau lưng, giọng nhàn nhạt nói hai câu: “Trông không quá giống. Ta cho rằng ngươi sẽ mất khống chế mà gϊếŧ người đấy, xem ra ở trong lòng ngươi, Vệ Từ không quan trọng đến vậy... Ít nhất thì hắn không quan trọng đến nỗi khiến ngươi mất khống chế, mất đi lý trí…”
Vị trí của Vệ Từ ở trong lòng cô vẫn chưa đủ quan trọng sao?
Không phải, chỉ là Khương Bồng Cơ là người quá lý trí thôi.
Không phải cứ biểu hiện cảm xúc ra ngoài thì mới là giận dữ, toàn bộ cảm xúc đã bị Khương Bồng Cơ che giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh này rồi.
“Ông đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Khương Bồng Cơ liếc nhìn Liễu Xa, không hề che giấu chút sát ý nơi đáy mắt.