Thú Ăn Sắt há mồm phun ra hai thứ, chúng rơi xuống đất gây ra tiếng động giòn giã.
Khương Bồng Cơ tập trung nhìn vào, đưa tay nhặt chúng lên.
“Khi tắm rửa Tử Hiếu đã tháo chúng xuống sao?”
Một cái là ngọc bội âm dương mà cô đưa cho anh, một cái là pháp ấn mà Lục Như chân nhân tặng.
Cô hỏi Thú Ăn Sắt: “Còn một miếng pháp ấn nữa đâu rồi?”
Dĩ nhiên là Thú Ăn Sắt không hiểu cô đang nói cái gì, nó chỉ đau lòng nằm sát bên cạnh Vệ Từ, không nhịn được thè lưỡi liếʍ láp đầu ngón tay anh.
Quan xúc phân của nó không để ý đến nó rồi, hu hu hu (╥╯^╰╥)
Khương Bồng Cơ tìm kiếm xung quanh mới thấy một miếng pháp ấn khác được Vệ Từ thờ cúng.
Miếng pháp ấn thứ hai này được cô nhặt ở Trường Dã, nhưng Vệ Từ cảm thấy vật này là đồ chôn theo người đã mất, không thích hợp mang theo bên người, nên mới cung kính thờ phụng. Cô nhìn thứ trong lòng bàn tay, bất lực thở dài một tiếng. Bản thân ba thứ đồ này đều có tác dụng trấn áp tai họa, ngăn chặn tà ma, Khương Bồng Cơ muốn Vệ Từ mang theo bên người, đương nhiên cũng là muốn mượn những thứ này bảo vệ anh. Ai ngờ...
Liễu Xa nói: “Phát hiện ra cái gì rồi à?”
Khương Bồng Cơ hỏi lại ông: “Ông đã sớm đoán được rồi đúng không? Vị trí của hệ thống chủ... Đúng không?”
Liễu Xa khẽ nhướng mày, trầm lặng nói: “Vệ Từ chỉ là một trong những mục tiêu suy đoán của ta.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ba thứ đồ này đều có tác dụng trấn áp tai họa, khiến nó không dám ngoi đầu lên. Xem ra... ‘con chó nhà có tang’ lúc trước luôn bị nhốt ở chỗ Tử Hiếu. Tối nay may mắn chạy thoát được, trước khi chạy trốn, nó còn khống chế cơ thể Tử Hiếu tự làm hại mình, hình như là để ra oai với ta...”
Liễu Xa nói: “Xem ra là như vậy.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh một tiếng, nói: “Dĩ nhiên, có khi vẫn còn một khả năng khác nữa.”
“Một khả năng khác?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Ban đầu, nó ẩn nấp trong cơ thể một người khác, vẫn luôn âm thầm tìm nghịch lân và nhược điểm của ta. Nhân cơ hội này, nó lẻn vào cơ thể Tử Hiếu, làm ra cái gọi là thương tích, chẳng qua là vì muốn xáo trộn tầm mắt và sức phán đoán của chúng ta thôi.”
Liễu Xa nhướng mày: “Cho dù suy đoán kiểu gì, đối với ngươi mà nói đều không phải là chuyện tốt.”
Nếu là suy đoán thứ nhất thì kẻ địch ở trong tối còn Khương Bồng Cơ lại ở ngoài sáng, quá bị động.