“Phượng Cầu Hoàng?”
Cô gái chớp mắt, nghĩ tới nghĩ lui, cô đau khổ phát hiện ngoài Phượng Cầu Hoàng ra, mình hoàn toàn không biết khúc nhạc đàn cổ nào khác.
Đậu Hi mỉm cười từ chối nhã nhặn: “Khúc nhạc này... Vi phu không thông thạo lắm, không nên tự làm xấu mặt mình trước mặt phu nhân.”
Cô gái nói: “Vậy thì đánh bài sở trường của chàng đi, chàng đánh khúc gì cũng được.”
Chỉ sợ là cô mù âm nhạc, không nghe ra được hay hay dở thôi.
“Nếu đã như vậy thì vi phu chỉ có thể tự làm xấu mặt mình rồi.”
Đậu Hi cười nói, trước khi đánh đàn, anh ta còn tặng cô một món quà.
Đáy mắt cô gái dâng lên chút kinh ngạc: “Tặng ta sao?”
Đậu Hi gật đầu nói: “Ừm, tặng nàng đấy.”
Đó là một chiếc hộp lớn cỡ lòng bàn tay, bên ngoài hộp được điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ, thân hộp tản ra mùi thơm nhẹ dễ chịu.
Cô gái nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, nhìn thấy một miếng ngọc xinh đẹp nằm bên trong. Cho dù cô không hiểu rõ về ngọc thạch nhưng vẫn say mê nhìn nó.
“Thật là đẹp.” Cô gái nói lời chán ngắt.
Với tư cách là một người tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thiếu thốn từ ngữ, dù vắt hết óc cũng không nghĩ ra được lời ca ngợi nào thích hợp. Nếu như là cô trước và sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chắc chắn cô có thể nói hay đến mức lưỡi sáng chói như đóa hoa sen, tuyệt đối sẽ không bị bẽ mặt trước mặt người cổ đại.
Sau khi dâng hương và rửa tay sạch sẽ, Đậu Hi tấu lên một khúc nhạc, cô gái không nghe ra hay hay dở, chỉ cảm thấy giai điệu rất dễ nghe.
Cô nghiêng người ngồi bên cạnh đàn cổ, một tay chống cằm, cơn buồn ngủ đột ngột xuất hiện khiến cô liên tục gật đầu.
[Đếm ngược... Ba, hai, một!]
[Hoạt động “Mộng Hồi Nghìn Năm” kết thúc, cảm ơn sự tham gia và phối hợp của bạn, cảm ơn!]
“Oa… ngủ thật đã!” Cô bé Âu hoàng dễ thương mơ mơ màng màng vén chăn lên, đột nhiên bên tay bị góc cạnh của một vật nào đó quẹt phải, cô thuận tay lần theo, mò được một chiếc hộp lạnh ngắt. Cô chợt giật mình, cả người tỉnh táo, chộp lấy chiếc hộp, quan sát kỹ càng: “Mẹ ơi!”
Cô sợ đến mức ngồi bật người dậy, lông tơ toàn thân dựng đứng, đầu óc hỗn loạn của cô ngay lập tức tỉnh táo lại, ký ức trước khi ngủ bao phủ lấy cô.
“Đây, đây không phải là...”
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp ra, phát hiện có một miếng ngọc xinh đẹp nằm bên trong.