“Lúc này cũng sắp đến giờ cơm rồi, chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?”
Khương Bồng Cơ đang chuẩn bị ăn trưa đây, có để cho người ta nghỉ ngơi không hả?
“Bẩm báo chủ công, Đậu Hi mang văn thư đến đây nhậm chức, chủ bộ muốn hỏi ngài nên sắp xếp thế nào.”
Khương Bồng Cơ nhướng chân mày, hạ cánh tay đang xoa cổ xuống và nói: “Đưa người đó đến chỗ của ta, ta tự mình sắp xếp.”
Mặc dù Phong Giác và Phong Nhân đều công nhận tài năng của Đậu Hi, nhưng Khương Bồng Cơ dùng người còn nghiêm khắc hơn, vẫn phải đích thân tự mình kiểm tra.
Ở một nơi khác, Đậu Hi đang thấp thỏm chờ đợi kết quả.
Anh ta cảm thấy mình giống như Dương Sơn được phân viện Kim Lân để ý đến, giống hệt như con lợn đứng đầu ngọn gió*, chờ đợi khoảnh khắc cất cánh bất cứ lúc nào.
* Cơ hội đã đến không thể ngăn cản.
Đậu Hi đã cố gắng đánh giá cao tương lai của mình hết mức có thể, nhưng không ngờ anh ta vẫn còn đang đánh giá thấp mình.
Lúc người bên ngoài báo cho anh ta biết chư hầu Liễu Hi sẽ đích thân gặp mặt anh ta, cả người Đậu Hi choáng váng, suýt chút nữa thì cùng tay cùng chân bước đi.
Cho dù trong lòng sóng to gió lớn nhưng trên mặt Đậu Hi vẫn bình tĩnh như thường, từng cử động giống như đã được thước kẻ đo đạc, không có chút sai lầm nào.
“Thảo dân Đậu Hi bái kiến Lan Đình Công.”
Mãi cho đến tuổi xế chiều, Đậu Hi vẫn còn nhớ rõ lần cúi đầu trong phòng khách này chính là cả đời.
Con ngươi màu nhạt của Khương Bồng Cơ nhìn sâu vào Đậu Hi bên dưới, đánh giá một lúc, cô mới dời tầm mắt đi.
Cô đứng lên đỡ Đậu Hi dậy, hỏi: “Ngươi chính là Tông Quang? Đúng là giống như Phong lão tiên sinh nhắc tới, có phong thái nhân trung long phượng*.”
* Nhân trung long phượng: Rồng phượng trong biển người, ý chỉ người tài trong dân gian.
Đậu Hi vừa đứng dậy vừa khiêm tốn nói: “Thảo dân chỉ là thứ dân thôn quê mà thôi, trên người thảo dân không có chút công danh nào, không gánh nổi danh tiếng như Lan Đình Công nói.”
“Lập công thì có gì khó khăn? Vàng thật không sợ lửa, trên người Tông Quang có tài hoa, chỉ thiếu một cơ hội là có thể dễ dàng bay thẳng lên mây xanh.” Khương Bồng Cơ mỉm cười trêu chọc Đậu Hi, cô nói: “Theo như ta thấy, không phải là Tông Quang không gánh nổi lời này, mà là lời này không làm nền nổi cho Tông Quang mới đúng.”
Đậu Hi càng bối rối hơn, trong lòng thấp thỏm không yên.