Tuyệt đối không phải cô chuyên nghiệp và hiểu biết hơn Đậu Hi, mà chỉ vì cô đang đứng trên vai người khổng lồ nên tầm nhìn rộng lớn hơn mà thôi.
“Những bản thảo này có lẽ sẽ hữu dụng đối với ngươi, đem cả về mà tham khảo đi.” Khương Bồng Cơ nói thẳng: “Sau khi có kế hoạch tương đối hoàn thiện liên quan đến đồn điền, ta sẽ đưa cho ngươi một bản, thực hiện từng bước chắc sẽ không xảy ra sai sót gì. Nhiệm vụ quan trọng của Tông Quang vẫn là làm sao để bổ sung độ phì nhiêu cho đồng ruộng, phải lập ra một kế hoạch cụ thể. Tốt nhất là đầu xuân năm sau có thể thực hiện luôn để bảo đảm lượng thu hoạch của năm tiếp theo.”
Đậu Hi nghe xong, trong lòng vừa kích động vừa muốn cười khổ.
Đây là một nhiệm vụ quan trọng, nếu làm tốt thì cái chức hiệu úy điển nông sẽ trong tầm tay.
Nếu như làm không tốt, không chỉ đơn giản là đập bỏ bảng hiệu mà e là thân bại danh liệt.
Nhưng Đậu Hi không phải loại đàn ông gặp khó khăn liền lùi bước, anh ta hít sâu một hơi, trịnh trọng nhận nhiệm vụ nặng nề này.
Những nhà vệ sinh công cộng đầu tiên đã được xây ở huyện Tượng Dương.
Hầu như trên mỗi con đường đều có một nhà vệ sinh công cộng, từng nhà vệ sinh công cộng đều được phân nam riêng nữ riêng.
Tuy huyện Tượng Dương có đường ống thoát nước nhưng vẫn chưa đủ trang thiết bị, lại không có hệ thống mạng lưới chuyên để xử lý chất thải.
Nếu xây nhà vệ sinh công cộng thì chỉ có thể lựa chọn cầu tiêu cạn, cử người chuyên phụ trách dọn dẹp hố phân để giảm mùi hôi.
Hành động này ngược lại được không ít dân chúng ủng hộ, tuy nhà nào cũng có thùng đựng phân, nhưng xử lý không dễ, không phải nhà nào cũng có khả năng xây dựng nhà vệ sinh. Khi đi xa làm ăn hoặc lúc làm việc, không ít những tiểu thương chỉ có cách tìm một chỗ kín đáo giải quyết “nỗi buồn”. Đàn ông còn dễ, vén quần lên quay lưng lại với mọi người thì cái góc tường nào cũng có thể biến thành nhà vệ sinh, nhưng phụ nữ thì rất bất tiện.
Từ góc độ nào đó mà nói, đó cũng là nguyên nhân hạn chế các cô gái thoát khỏi những ràng buộc với gia đình.
Mặc dù Khương Bồng Cơ quản lý trị an của huyện Tượng Dương rất nghiêm minh, nhưng vẫn có người biết luật pháp mà vẫn phạm pháp, khi quá buồn đi vệ sinh, không nhịn được nữa đành phải làm bừa.
Những con đường đông đúc thì còn khá hơn một chút, người dân không dám tùy tiện làm bậy, nhưng mà những chỗ xó xỉnh hẻo lánh thì không ổn, thời tiết mà nóng bức thì mùi ô uế sẽ bốc lên nồng nặc. Có lúc bước chân ra cửa, sơ ý một chút là giẫm phải thứ gì đó, cũng chẳng biết là “mìn” của dê, bò, heo, chó hay là người nữa.