Lúc bận rộn thì cái gì cũng không nhớ.
Đến lúc nhà vệ sinh công cộng được xây xong và đưa vào sử dụng, luật bảo vệ trẻ em cũng hình thành khái niệm bước đầu, Đậu Hi đã tìm ra một kế hoạch bổ sung độ màu mỡ cho đồng ruộng đơn giản. Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, đã tới cuối thu, nhiệt độ giảm dần, Khương Bồng Cơ mới rảnh rỗi được một chút.
Tất nhiên, cô cũng không được thảnh thơi bao nhiêu, phòng chính vụ còn nộp lên một đống công văn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc Khương Bồng Cơ đau khổ chuẩn bị đối mặt với hiện thực thì cô nhìn thấy một bóng dáng như tùng trúc đang cúi đầu đọc công văn trong phòng khách.
Khương Bồng Cơ xoa xoa giữa hai hàng lông mày, tiến đến hỏi thăm: “Tử Hiếu, huynh khỏi bệnh rồi à?”
Vệ Từ nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Khương Bồng Cơ, trên môi nở nụ cười ấm áp.
Anh đứng dậy hành lễ, nói: “Tham kiến chủ công, Từ đã khỏi bệnh rồi.”
Khương Bồng Cơ cầm tay anh, nhiệt độ thấp hơn cơ thể người bình thường không ít.
“Như này mà bảo là khỏi hả? Trước kia vất vả lắm mới vỗ béo được xíu, một thời gian không gặp thịt cũng biến mất rồi. Tuy công việc bận bịu nhưng vẫn có đủ nhân viên, huynh đang bệnh còn cố làm việc làm gì?” Cô thở dài nói: “Nếu như ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, dù thế nào cũng phải mập lên một ít chứ?”
Khương Bồng Cơ thích mập một chút thì ôm mới sướиɠ, nhưng Vệ Từ lại là tạng người nuôi kiểu gì cũng không mập lên được.
Vệ Từ nói: “Đối với Từ mà nói, có thể giúp chủ công làm chút chuyện trong khả năng của mình thì còn bổ hơn so với thuốc bổ.”
Liên tiếp chuyện này đến chuyện kia xảy ra, anh nhìn mà sốt ruột, làm sao ngồi yên được.
Đợi vết thương lành lại, Vệ Từ lập tức quay về làm việc.
Có thể nói anh là tấm gương lao động điển hình.
Khương Bồng Cơ ngồi xuống bên cạnh, một tay nghịch áo Vệ Từ: “Nói như vậy, Tử Hiếu khẳng định mình đã khỏi rồi?”
Ánh mắt Vệ Từ lộ ra một chút khó hiểu nhưng vẫn trung thực gật đầu.
“Vậy Tử Hiếu có còn nhớ khi trước ta nói chờ thân thể huynh khỏi hẳn sẽ tặng quà cho huynh không?”
Khương Bồng Cơ cười mờ ám khiến Vệ Từ thấy hồi hộp lo lắng.
Anh có một dự cảm không lành.
“Đúng là Từ đã bình phục rồi.” Vệ Từ đắn đo mãi mới dám nói: “Được chủ công ưu ái, nhưng trong nhà Từ không thiếu thứ gì.”
Khương Bồng Cơ đặt ngón trỏ lên môi anh, cười nói: “Sai sai sai, thứ mà ta muốn tặng cho huynh, trong nhà huynh không có đâu.”