“Chủ ta hết lòng hết sức làm việc vì mưu cầu hạnh phúc của dân chúng, dẹp loạn chiến tranh khắp nơi, vất vả mấy năm mới có được quang cảnh bây giờ, dân chúng bên dưới có thể an cư lạc nghiệp. Quang Thiện Công và chủ ta không ơn không oán, tại sao lại xuất binh, uy hϊếp ải Trạm Giang?” Tôn Văn nói: “Chủ ta muốn hỏi, đây chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ sao?”
Nói xong, Tôn Văn ngẩng đầu lên nhìn Nhϊếp Lương, dường như đang chờ một câu trả lời.
Hơn ba mươi người đang ngồi ngay ngắn trong lều, văn sĩ đội chiếc mũ cao mặc áo choàng rộng, võ tướng oai phong lẫm liệt, lúc này lại yên lặng đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Không ít người liếc xéo về phía Tôn Văn, có người coi thường, có người khinh bỉ, còn có người đứng ra phản bác Tôn Văn.
Người này không phải là người ngoài mà chính là Phiền Thần vừa rồi còn mới chuyện trò vui vẻ với Tôn Văn.
“Sao Tái Đạo có thể đổi trắng thay đen, không phân rõ đúng sai như thế? Theo tại hạ được biết, rõ ràng là Lan Đình Công có ý đồ với Chương Châu, Châu mục Chương Châu Dương Đào vì bảo vệ dân chúng binh lính dưới sự quản lý của mình, không thể không phái sứ giả tìm chủ ta kết minh. Sao vào trong miệng Tái Đạo, chuyện này lại thành chủ ta không đúng?” Không đợi Nhϊếp Lương lên tiếng, Phiền Thần bên cạnh không tán thành nói: “Chủ ta lương thiện khoan dung, nghe tâm nguyện chân thật cấp thiết của sứ giả kia, nên mới đồng ý xuất binh tương trợ. Nếu như Lan Đình Công hiểu được thì phải chủ động lui binh, dẹp loạn binh khí. Tái Đạo cho rằng, lời này có vô lý hay không?”
Tôn Văn cười nói: “Theo như lời ngươi nói, Quang Thiện Công có ý định làm người hòa giải kia sao? Nếu như vậy, Quang Thiện công đại khái có thể viết một phong thư báo cho chủ ta biết. Dựa theo cách làm người của Quang Thiện Công, sao chủ ta có thể xem nhẹ mặt mũi được? Nếu như ba nhà có thể ôn hoà bình tĩnh, thấu hiểu cho nhau, thì đâu đến nỗi thế này? Quang Thiện Công chưa từng báo cho chủ ta biết mà đã dẫn hơn hai trăm nghìn đại quân đến đóng quân bên ngoài ải Trạm Giang, sẵn sàng ra trận, sao chủ ta có thể làm như không nhìn thấy được?”
Nếu như Nhϊếp Lương thật sự là vì tốt cho Dương Đào nên mới xuất binh, vậy thì vì sao không viết một phong thư khuyên giải trước chứ?
Không nói hai lời, Nhϊếp Lương đã mang theo hơn hai trăm nghìn binh mã uy hϊếp cửa ải Trạm Giang là có ý gì?