Nếu như thân thể Nhϊếp Lương rất tốt, vì sao Tôn Văn đến Nhϊếp doanh ba bốn ngày nay, Nhϊếp Lương lại chỉ đồng ý gặp mặt ông một lần?
Một lần gặp gỡ duy nhất, ánh sáng chỗ vị trí Nhϊếp Lương ngồi vẫn mờ mịt.
Cách khoảng hai trượng, Tôn Văn không nhìn thấy rõ lắm.
Trừ lần đó ra, Tôn Văn chọc giận, cư xử vô lễ trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng Nhϊếp Lương rất tức giận nhưng lại không bác bỏ trách mắng, ngược lại tìm cớ đuổi Tôn Văn đi. Từ những dấu hiệu này, phản ứng của Nhϊếp Lương và kết luận mỗi bữa ăn hai bát cơm hoàn toàn đối lập với nhau. Bạn đang đọc truyện tại
Nhϊếp Lương càng che giấu kiêng kỵ, càng có thể chứng minh trong người mình tồn tại vấn đề.
Tôn Văn đang nghi ngờ, Nhϊếp Lương trước đây còn che che giấu giấu đột nhiên muốn triệu kiến ông.
Phiền Thần hết sức phản đối.
“Không biết rõ mục đích đến đây của Tôn Văn, chủ công không gặp ông ta cũng không có gì quá quan trọng, cần gì phải làm mình mệt mỏi?”
Vệ Ưng đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng với vành mắt xanh đen kia của Nhϊếp Lương, trong lòng mơ hồ có dự cảm không rõ.
Cho dù là vậy, lý trí vẫn áp đảo cảm tính dâng lên trong lòng, Vệ Ưng nói với Phiền Thần: “Dù sao tránh mặt không gặp cũng không phải là cách. Chủ công từ chối gặp mặt Tôn Văn, tên Tôn Văn kia vẫn dựa vào chuyện này không chịu rời đi thì sao? Hai quân sắp khai chiến, quân doanh điều động thường xuyên, nếu như thật sự sơ suất bị ông ta dò la được gì, đó mới gọi là hậu hoạn vô cùng.”
Nhϊếp Lương cũng nở nụ cười yếu ớt.
“Không thể không gặp Tôn Văn mãi được, có lẽ ta đã biết ông ta muốn điều tra cái gì rồi.”
Phiền Thần lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Thần ngu dốt, kính xin chủ công vui lòng chỉ bảo.”
Nhϊếp Lương nói: “Liễu Hi chia binh thành hai đường, đây là chuyện mà cô ta đã chuẩn bị xong từ lâu. Năm ngoái nghỉ ngơi điều dưỡng một năm, năm nay lại chuẩn bị chiến tranh nửa năm, theo lý thuyết thì chỗ nên cân nhắc cũng đã cân nhắc đến, không có khả năng đến lúc lâm trận lại làm ra hành động thay đổi, phạm vào điều kiêng kỵ như vậy. Trước đây không lâu, ta nhận được mật báo, vật liệu gỗ và vật liệu đá trong Đông Khánh bị người ta thu mua với số lượng lớn, phường nghề mộc dưới trướng Liễu Hi quản lý lại đang vận chuyển đồ đến tiền tuyến, phần lớn đều đưa về Thương Châu.”
Phiền Thần và Vệ Ưng liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ không xem qua những mật báo kia, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được.