Mùi vị quen thuộc xông lên trong cổ họng, Nhϊếp Lương hoảng sợ trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, mượn tay áo rộng che vật dơ bẩn bị ho ra lấy khăn tay lau chùi sạch sẽ. Từ khi biết thân thể xương cốt mình càng ngày càng kém, anh ta đã không mặc những bộ màu sắc xanh nhạt tươi đẹp nữa, từ màu chàm màu xanh lam đổi thành màu nâu sẫm, màu tối hoặc là màu đen. Nếu như sơ suất ho ra máu trước mặt người khác thì tốt xấu gì vẫn có thể giấu giếm cho qua.
Nhϊếp Lương lén lút cất khăn tay vào trong, đầu ngón tay chạm vào vật dơ bẩn ấm nóng, một suy nghĩ chợt hiện lên trong lòng.
Khẽ chau mày nói: “Cô ta? Chẳng lẽ là...”
Phiền Thần hỏi: “Chủ công đang nghĩ đến điều gì?”
Vệ Ưng và Nhϊếp Lương đã quen biết nhau nhiều năm nay, hai người đã sớm đạt đến mức độ ăn ý ngầm.
Nhìn thấy phản ứng của Nhϊếp Lương, dường như Vệ Ưng cũng nghĩ tới điều gì đó.
Không đợi hắn mở miệng, Nhϊếp Lương đã lạnh lùng nói: “Binh lực Liễu Hi đầy đủ, kéo dài một năm hay nửa năm vẫn không thành vấn đề. Nhưng thân thể này của ta lại không thể kéo dài được như vậy.”
Hai người Phiền Thần và Vệ Ưng như bị sét đánh.
“Chủ công!”
Nhϊếp Lương xua tay nói: “Ban đầu dự tính dùng đội kỵ binh cố gắng hết sức công phá ải Trạm Giang trong thời gian ngắn nhất. Còn chưa có hành động nào, Liễu Hi đã đột ngột tiếp viện cho ải Trạm Giang. Độ khó để quân ta phá vỡ cửa ải tăng lên, Liễu Hi xảo quyệt hơn một chút lại dùng chiến thuật dây dưa, cái thân thể này của ta...”
Mặc dù Nhϊếp Lương vẫn che giấu bệnh tình của mình với bên ngoài, nhưng mấy tâm phúc của hắn vẫn biết rõ chuyện này.
Nếu như bọn họ không biết rõ, một ngày nào đó mà Nhϊếp Lương chết bất đắc kỳ tử thì ngay cả một người đứng ra ổn định tình hình cũng không có.
Vệ Ưng và Phiền Thần nói ngay: “Tuổi tác chủ công đang thời hoàng kim, chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi.”
Nhϊếp Lương cười nói: “Thân thể của ta, tự ta biết rõ. Nếu như Liễu Hi có ý định này, vậy thì phải cẩn thận đối phó với tên Tôn Văn kia.”
Phiền Thần cắn răng nói: “Tôn Văn là trợ thủ đắc lực của Liễu Hi, không bằng gϊếŧ chết, đầu xuôi đuôi lọt!”
Nhϊếp Lương lắc đầu.
Vẫn không thể gϊếŧ Tôn Văn, gϊếŧ rồi rất dễ đánh rắn động cỏ, ai biết được kẻ điên Khương Bồng Cơ kia sẽ còn làm ra hành động gì nữa?
Nhϊếp Lương nói: “Kế hoạch có biến, Tử Thuận, huynh phái người đi Biện Châu đón đại lang tới đây, hành động bí mật một chút.”