Bây giờ lại là Chương Châu phát triển thủy vực, càng không thể tránh né thủy chiến.
Nếu như cho một đám vịt trên cạn lên thuyền đánh thủy chiến, gần như tương đương với việc tặng đầu mình cho quân địch, còn tinh thần đánh đấm gì nữa!
Cho dù lâm trận mài đao thật sắc, thương vong cũng sẽ rất nặng nề.
Dương Tư cười nói: “Đừng không phục, lời này không thể không nhận.”
Tề Khuông khiêm tốn một câu, anh ta cũng không cảm thấy đó là công lao của một mình mình, nếu không có sự tín nhiệm và ủng hộ nhiều năm nay của chủ công, thì cũng sẽ không có anh ta của ngày hôm nay. Phải biết rằng phần lớn địa bàn của Khương Bồng Cơ đều ở phương Bắc, hầu như không dùng đến thủy chiến, huấn luyện thủy quân cũng lãng phí thời gian và tinh lực.
Thủy quân không dễ huấn luyện, người ngoài càng khó có thể tưởng tượng nổi tinh lực và chi phí phải tiêu tốn vào.
Trong lòng Tề Khuông rất rõ, sớm đã có người không hài lòng với thủy quân, cho rằng thủy quân vô dụng chiếm giữ quá nhiều tài nguyên quân nhu.
“Đây là công lao của chủ công và tướng sĩ toàn quân, làm sao có thể đẩy lên đầu một mình mạt tướng?”
Tề Khuông khẽ nở nụ cười xấu hổ, chuyển đề tài, anh ta lại nói: “Đường thủy ở Chương Châu phức tạp, những năm trước thủy phỉ hoành hành, Dương Kiển mang người đi dọn dẹp một đợt, ổn định được một khoảng thời gian. Sau đó thiên hạ đại loạn, thủy phỉ chỉ tăng chứ không giảm. Tinh lực Dương Đào tập trung chủ yếu ở khu vực Nam Thịnh kia, đoán chừng không có cách nào dốc hết binh lực chỉnh đốn thủy phỉ Chương Châu. Mạt tướng có một ý tưởng, không biết có khả thi hay không.”
Phù Vọng nói: “Đừng ngại nói ra để các vị quân sư giúp đỡ xem xét cặn kẽ.”
Tề Khuông nói: “Mặc dù mạt tướng là nhân sĩ Chương Châu, đời này qua đời khác tiếp xúc với nước, nhưng nếu nói quen thuộc thì phỏng chừng còn không sánh bằng những tên thủy phỉ kia. Nếu như Dương Đào không thể hoàn toàn thu phục được bọn chúng, quân ta không ngại phái chút thủy quân đi bắt giữ lấy một ít, moi lấy tình hình thủy vực từ trong miệng bọn chúng.”
Có nhiều chỗ nước sâu, dòng nước chảy xiết, có nhiều chỗ nước cạn, dễ va phải đá ngầm.
Cho dù từ nhỏ Tề Khuông lớn lên bên dòng sông, anh ta cũng không dám nói bản thân mình hiểu rõ mỗi một vùng thủy vực bên trong Chương Châu.
Anh ta có kinh nghiệm đánh thủy chiến, năm đó đi theo Dương Kiển đánh mấy trăm trận thủy chiến lớn nhỏ, giải quyết thủy phỉ cũng tổng kết ra một bộ kinh nghiệm.