Dương Tư đứng dậy vái chào cô ngư dân làm anh ta sợ đến nhũn cả hai chân ra.
QAQ!
Đại lão, huynh đừng như vậy, ta sợ!
“Huynh, huynh, huynh muốn làm gì? Huynh đừng dọa ta, ta cực kỳ nhát gan, bình thường thấy con gián đều hét chói tai đó.”
Cô ngư dân bị hành động của Dương Tư làm cho bối rối, nhưng anh ta biết Dương Tư là một nhân vật khó dây dưa, không dám đắc tội với vị đại gia này.
Đám cá muối thấy cô ngư dân phản ứng như vậy, nhất thời hận không thể bò qua màn hình thay anh ta nhận một vái này của Dương Tư.
Bọn họ theo dõi kênh livestream này nhiều năm như vậy có thấy Dương Tư như thế bao giờ đâu.
[Hận Đã Sinh Quá Sớm]: Đừng có ngáo ngơ ra đấy nữa! Phản ứng gì đi chớ, Tiểu Dung Dung đang cảm ơn cậu đó!
[Tử Khâm U Nguyệt]: Đây chính là cơ hội nghìn năm khó gặp, lấy thân phận “quỷ núi” của cậu ra làm màu đi, đừng sợ!
[Viêm Hoàng Hoa Thác]: Tiểu Dung Dung coi cậu là thế ngoại cao nhân đó, nhân cơ hội này giả bộ làm màu đi, người anh em à, bỏ lỡ lần này là không còn cơ hội nữa đâu.
Một đám cá muối ở trước màn hình gấp gáp, có nhiều người thật ra là ghen tị và hâm mộ.
[Khuynh Linh Tâm]: Tình nguyện dùng hơn năm mươi cân thịt ba chỉ chính tông trên thân sáu người bạn cùng phòng để đổi lấy một lần tham gia “Mộng Hồi Nghìn Năm”!
[Đừng Buồn Nha]: Tui cũng cầu nguyện, nguyện dùng bàn phím chuyên copy paste của Đường Thất đổi một lần tham gia “Mộng Hồi Nghìn Năm”.
Đám cá muối thì đang đùa vui vẻ còn cô ngư dân lại khẩn trương đến mức siết chặt quả đấm, không biết nên phản ứng như thế nào.
“Mới vừa rồi đã xúc phạm đến cô, mong tiểu nương tử bỏ qua cho.” Dương Tư nói: “Ân đức này không khác nào ân đức trao Tố Thư của Hoàng Thạch Công*.”
* Tố Thư do Hoàng Thạch Công sáng tác vào cuối thời Tần, đến thời nhà Hán được ca ngợi là Thiên Thư. Đây là một quyển sách giảng đạo đối nhân xử thế, chứa đựng đầy mưu lược, có địa vị trọng yếu trong lịch sử.
Tiểu... Tiểu nương tử???
Mặc dù cô ngư dân biết ở thời đại này gọi những cô gái chưa lấy chồng là “tiểu nương tử” nhưng anh ta vẫn không tự chủ mà đỏ mặt.
“Không... Không cần nói xin lỗi đâu, huynh không gϊếŧ ta là ta đã vui mừng lắm rồi.” Cô ngư dân nói xong dừng một chút, không biết nghĩ tới gì đó cực kỳ bậy bạ, ánh mắt lộ ra mấy phần né tránh: “Vậy... Vậy nếu các huynh thật sự muốn cảm ơn ta thì có thể giúp ta hoàn thành hai tâm nguyện nho nhỏ hay không?”