Sau khi cân nhắc, Dương Tư cười đồng ý.
Nói là “tự tay ký tên” nhưng Dương Tư không chỉ viết mỗi cái tên mà còn thuận tiện viết thêm một câu chúc.
Gã giả bộ lơ đãng hỏi: “Cô tên gì?”
Cô ngư dân nói ra tên thật của mình theo bản năng nhưng hệ thống không cho phép nên biến thành ID trong kênh livestream.
“Ta tên là Ăn Cơm Bằng Chân.”
Tay Dương Tư khựng lại, suýt nữa làm hỏng tờ giấy: “...”
Cô ngư dân cũng nhận được giải thích của hệ thống, nhất thời có loại xúc động khóc không ra nước mắt.
Mẹ ơi, đặt ID là gì không đặt, lại cứ lấy cái tên “Ăn Cơm Bằng Chân”, bây giờ thì hay lắm, mất hết mặt mũi.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Ánh mắt của Lý Uân cũng thay đổi, kinh ngạc nói: “Sao lại lấy cái tên ‘Ăn Cơm Bằng Chân’ kỳ cục như vậy?”
Kỳ quái thì cũng thôi đi, quan trọng là cái tên này rất thô bỉ.
Thử tưởng tượng mình đang ngồi trước bàn ăn, dùng chân ăn cơm, nhất thời sắc mặt xanh mét.
Cô ngư dân khóc không ra nước mắt lấp liếʍ cho bản thân: “Quỷ núi và con người không giống nhau, ở chỗ ta còn có tên gọi là ‘Yêu Đương Không Bằng Chơi Gay’, ‘Yếu Thì Đừng Ra Gió’... Dù sao cũng là quỷ núi, các huynh cũng hiểu mà, các loại phong tục không giống với loài người, các huynh phải hiểu cho ta.”
Dương Tư dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía quỷ núi.
Mặc dù như vậy, cô ngư dân vẫn thành công nhận được chữ ký của cả ba người.
Trong ba người, chữ của Dương Tư đẹp nhất, cô ngư dân cũng không nói được đẹp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy câu “chữ sao người vậy” mà đặt trên người Dương Tư không chính xác chút nào. Chữ của Lý Uân cũng bất đồng với khí chất của anh, từng nét chữ đều tự nhiên phóng khoáng, còn chữ viết của Tề Khuông bình thường không có gì đặc biệt.
“Ta muốn đóng khung nó rồi truyền cho con cháu đời sau.”
Tiếc nuối duy nhất đại khái là không có được chữ ký của những người khác.
Nếu như thời điểm anh ta xuyên không là tiệc mừng năm mới thì tốt biết mấy, lúc đó nhân viên dưới trướng Streamer tề tụ đông đủ, một lần duy nhất là có thể đạt được thành tích sưu tập rồi.
Cô ngư dân vừa mới dứt lời, thuyền bè phía trước đột nhiên có báo động.
Vẻ mặt Dương Tư lạnh lùng nói: “Đến rồi.”
Cô ngư dân không biết là cái gì đến, một lát sau anh ta nhìn thấy phía bờ sông có rất nhiều thuyền bè đang tiến đến gần, người trên thuyền bộ dáng bặm trợn, nhất thời có dự cảm không lành.