“Thuyền mà bọn họ sử dụng có chất lượng ra sao?”
Phó tướng đáp: “Dựa theo phán đoán của mạt tướng, hình như tất cả đều là thuyền của những hộ ngư dân trong vùng.”
Thuyền đánh cá không thể chắc chắn bằng thuyền chiến được, vì phe mình không muốn rút dây động rừng nên cũng không dùng thuyền chiến mà dùng thuyền của ngư dân mà thủy phỉ hay dùng. Trên phương diện thuyền bè, hai đội ngũ không phân cao thấp, chỉ khác nhau ở chỗ chiến lực tác chiến thôi.
Nhan Lâm hỏi chiến lực của đối phương như thế nào, phó tướng cũng thành thật trả lời.
Dùng một câu để nói thì chính là nếu không phải đã biết trước chuyện phe địch là vịt cạn phương Bắc thì hắn thật sự không nhìn ra sự khác biệt giữa thủy quân của phương Nam và bên phe địch.
Năng lực bơi lội tốt, phối hợp tốt, tiến về trước lui về sau không hỗn loạn chút nào, trừ việc kinh nghiệm có vẻ còn non thì những phương diện khác đều không kém.
Đây rõ ràng là thủy quân đã được huấn luyện tinh nhuệ.
Nếu không phải phó tướng rút lui kịp thời e là sẽ bị quân địch bao vây, bại lộ thân phận.
Mặc dù như vậy, phó tướng cũng cảm thấy quân địch đã đoán ra thân phận của bọn họ.
Đương nhiên Dương Tư đã đoán được.
Đám cướp này chiến đấu cực kỳ phối hợp với nhau, đây rõ ràng là quân đội chính quy chứ không phải đám người ô hợp.
Hai chân mày Dương Đào nhíu chặt lại, nhìn sang Nhan Lâm, dùng ánh mắt hỏi anh ta.
Nhan Lâm nói: “Khẩn cầu chủ công hạ lệnh phái người tiếp tục điều tra, nhất định phải thăm dò được thực lực của bọn họ.”
Ai cũng không biết một nghìn thủy quân này của Khương Bồng Cơ là lính tinh nhuệ tiêu chuẩn hay là lính bình thường, hai loại này khác biệt rất lớn.
Sau khi thăm dò rõ ràng, trong lòng phe mình mới có tính toán.
Dương Đào biết không thể nóng lòng nên đáp ứng đề nghị của Nhan Lâm.
Đội ngũ hai phe bắt đầu dò xét lẫn nhau, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, bên Khương Bồng Cơ cũng không nhàn hạ gì.
“Nếu chắc chắn Nhϊếp Lương không thể sống thêm mấy ngày vậy chúng ta liền thêm một cây đuốc, tiễn hắn một đoạn đường đi.”
Kỳ Quan Nhượng hỏi cô: “Ý của chủ công là... Bây giờ xuất binh luôn?”
Như vây có quá mức võ đoán hay không?
“Chuyện đó làm sao có thể? Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta cũng không phải là kẻ lỗ mãng. Đúng là Nhϊếp Lương không còn sống được bao lâu nữa nhưng không phải hắn vẫn chưa chết hay sao? Người ta vẫn còn sống, hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ dưới trướng cũng không phải đồ trưng bày.” Khương Bồng Cơ lắc đầu phủ nhận: “Ta định trước tiên phái mật thám điều tra rõ ràng trước. Chờ biết rõ rồi mới phái người đi đánh lén một trận xem Nhϊếp Lương bên kia sẽ có phản ứng gì.”