Đương nhiên Nhϊếp Dương không thể kể chi tiết được, bây giờ cậu ta vẫn còn cảm giác vừa sống sót sau tai nạn, điều này khiến cậu ta vừa xấu hổ giận dữ vừa khó chịu.
Cậu ta vừa mới cúi đầu trước sự uy hϊếp của một con yêu quái, thật nhục nhã quá.
Nhϊếp Dương nói: “Tiểu đệ... khụ khụ, tiểu đệ cũng không biết, chỉ nhớ là... đó là một giấc mơ cực kỳ đáng sợ...”
Nhϊếp Thanh thấy vẻ mặt của đường đệ đầy vẻ sợ hãi, không đành lòng hỏi đến cùng.
Cậu nói sang chuyện khác: “Phụ thân đã phái binh đến tiếp viện cho chúng ta, sắp tới đại doanh rồi, A Dương đừng sợ.”
Nhϊếp Thanh vỗ nhẹ lưng Nhϊếp Dương, trấn an cậu ta bằng giọng dỗ trẻ con.
Nhϊếp Dương mệt mỏi nhắm mắt lại, để mặc mình dựa vào vai Nhϊếp Thanh.
Nếu Nhϊếp Thanh không cản đường của cậu ta, cậu ta thật sự thấy vui khi có một người anh trai chu đáo quan tâm mình tỉ mỉ như vậy.
Bởi vì sức khỏe của Nhϊếp Dương không tốt, Nhϊếp Thanh không cho cậu ta xuống xe ngựa, cậu chỉnh đốn lại mình một lúc rồi đi theo Vệ Ưng đến gặp phụ thân Nhϊếp Lương.
Nhϊếp Lương đã biết chuyện con trai mình bị đánh lén lúc nửa đêm, suýt nữa mất mạng.
Trong lòng hắn lập tức vừa giận vừa sợ khiến hắn suýt nữa ngất xỉu.
Mãi đến lúc hắn nhìn thấy Nhϊếp Thanh, tâm trạng mới ổn hơn.
Nhϊếp Thanh vừa mới thấy cha đã cảm thấy rất ngạc nhiên, mới một thời gian không gặp, sao cha lại gầy đi nhiều như vậy? Cho dù đôi mắt của cha vẫn sắc bén như trước, nhưng sự u ám trong mắt giống như vết mực không tán ra được, khuôn mặt cũng tái nhợt không giống người sống, đôi môi còn nổi vài vết xanh.
Nhϊếp Thanh lập tức hành lễ, hai mắt ửng đỏ.
Nhϊếp Lương lạnh lùng nói: “Lớn như thế rồi, sao còn hay khóc như trẻ con ba tuổi thế? Thiếu chững chạc thế này, vi phụ làm sao mà yên tâm được?”
Nhϊếp Thanh cúi đầu che giấu cảm giác muốn khóc.
Nhϊếp Lương nói: “Ta đã nghe chuyện xảy ra đêm qua rồi, con thận trọng hơn nhiều, làm như vậy tốt lắm.”
Cho dù không giúp được gì cũng không được gây thêm phiền phức, phải nhớ kĩ “Con nhà thiên kim, phải cẩn thận”, không thể tùy tiện để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Sau khi đánh lui kẻ địch, cách xử lý của Nhϊếp Thanh cũng khá hoàn mỹ, điều này khiến Nhϊếp Lương phải cảm khái, đồng thời cũng rất vui mừng.
Chỉ tiếc Nhϊếp Thanh vẫn còn quá trẻ.
Một khi hắn đi rồi, sao Nhϊếp Thanh có thể giữ vững được Nhϊếp thị đang lung lay sắp sụp đổ, sao có thể trấn được yêu ma quỷ quái xung quanh?