Vệ Từ nghe vậy không khỏi rùng mình: “Quá đáng thế à... Vậy thì tại sao lại phải ủy quyền lập hiến?”
“Bởi vì...” Cô bé nghiêng đầu trầm tư một lát, buồn bã nói: “Thời gian luôn chảy về phía trước, hoàng thất không thay đổi kịp. Nếu như hoàng thất cố chấp giữ lấy quyền lực không chịu buông tay, ắt sẽ phải đối chọi với trào lưu của cả thời đó, hai bên nhất định phải hy sinh một. Hoàng thất lựa chọn hy sinh lợi ích của mình là vì suy nghĩ cho sự ổn định của cả quốc gia, cũng vì đổi lấy sự trường tồn lâu dài hơn.”
Không có sự thay đổi nào mà không cần hy sinh đổ máu, trừ phi có một bên chủ động lùi xuống, chấp nhận thay đổi.
Vệ Từ nghe xong, yết hầu như nghẹn lại, không biết nên nói gì tiếp.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Có điều...” Sắc mặt của cô bé bỗng trở nên nghiêm nghị hơn, cô bé than thở: “Hoàng thất nhượng bộ không có nghĩa là không nhớ mối thù hận này nữa. Từ bỏ quyền lực cũng không có nghĩa là để người khác chà đạp! Mối thù bị ép mở cửa lăng tổ tiên này, sớm hay muộn cũng phải đòi lại...”
Nòng cốt chủ yếu của thời đại này là khoa học kỹ thuật.
So sánh về mặt này, hoàng thất vẫn chưa từng thua, sớm muộn gì cũng phải khiến bọn tư bản thừa nước đυ.c thả câu này thua sạch cả qυầи ɭóŧ của tổ tiên mười tám đời!
Tổ tiên?
Vệ Từ cảm thấy hơn ngạc nhiên, anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, hai cô gái trưởng thành rất có khí chất đến cản đường hai người.
“Thái tử Huệ Thường.”
Cô bé lạnh lùng hỏi: “Tết Đoan Ngọ, ta đến thăm tổ tông không được à?”
Lúc này, Vệ Từ mới nhận ra trên tay cô bé có cầm một chuỗi bánh chưng.
Quả nhiên cô bé này là...
“Ngài không nói tiếng nào mà đã trốn nhà đi, phu nhân đang rất tức giận đấy.”
Cô bé nói: “Cũng đâu phải mẹ không biết ta thích trốn nhà đâu, cùng lắm lúc về bị phạt chút gia pháp thôi.”
Từ lúc lập hiến đến bây giờ, hai vị nữ đế đều có tính cách dịu dàng mềm mỏng, ít nhất biểu hiện ra bên ngoài là vậy.
Mẹ của cô bé luôn tỏ ra tốt tính trước mặt người ngoài, ai biết được lúc bà tức giận đã đánh con gái hung dữ đến mức nào.
“Ta đi đặt bánh rồi về.”
Nếu không phải ngày lễ đặc biệt, mộ chính của Thần Lăng sẽ không mở cửa cho người ngoài, nhưng hậu duệ hoàng thất có thể đến để tế bái tổ tiên.
Vệ Từ phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, hai người phụ nữ gọi cô bé là “Thái tử Huệ Thường” đều không nhìn thấy anh.