Dùng tài bắn cung này để thủ thành, xe ném đá của bên phe công thành sẽ gặp hạn chế rất lớn, quả thực là ác mộng.
Nhϊếp Lương thấy không có ai trả lời, hắn than một tiếng, nói: “Thôi, hôm nay cũng tàm tạm rồi.”
Số lượng xe ném đá mang tới công thành lần này không nhiều lắm, quân địch lại giỏi phá xe tới như vậy, tỉ lệ công thành thành công dường như có thể coi là không.
Nhϊếp Lương cũng không phải người cố chấp muốn thắng, hắn nhớ rõ mục đích chính của ngày hôm nay.
Hắn cụp mắt truyền xuống một vài mệnh lệnh, dường như sâu trong đáy mắt của hắn là hồ sâu không thể thấy đáy.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Không lâu sau, đám Kỳ Quan Nhượng cũng phát hiện thế công của quân địch chậm lại, dường như chúng có ý định lui binh.
Chiến đấu ác liệt một canh giờ, số người chết của cả hai bên cộng lại lên tới gần bảy nghìn người, nếu như tiếp tục kéo dài, hai bên ai cũng không được lợi.
Bên phía Nhϊếp Lương là đánh nghi binh, người thì đủ, nhưng các loại đồ quân dụng, quân nhu không mang đủ, nếu tiếp tục sẽ khó gánh được.
Bên phía Khương Bồng Cơ cũng còn một lượng lớn đồ quân nhu vẫn đang vận chuyển tới, nếu tiếp tục đánh, khó tránh khỏi sẽ rơi vào khốn cảnh không đủ đồ quân nhu để thủ thành.
Hiện tại Nhϊếp Lương rút lui, ngược lại khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Khương Bồng Cơ nhìn một lát, đáy lòng lại có một vài dự cảm không rõ ràng.
Kỳ Quan Nhượng cũng nói: “Hôm qua Nhϊếp Lương đã phải chịu thiệt như vậy, hôm nay lại chẳng thể phân thắng bại, hắn lui quân như vậy, chẳng phải là...”
Nghĩ tới đây, anh ta cảm thấy Nhϊếp Lương vẫn còn hậu chiêu.
Đúng vậy, ngay lúc này đây, Nhϊếp Lương còn có thể có hậu chiêu gì đây?
Khương Bồng Cơ đứng từ trên tường thành nhìn xuống, bên dưới chồng chất hàng đống thi thể cao ngất, cô bỗng chốc nghĩ ra gì đó.
“Văn Chứng!”
“Có thần!”
“Mau chóng sai người chuẩn bị nước lạnh! Đề phòng bất trắc!” Khương Bồng Cơ nói: “Ta đột nhiên nghĩ tới ải Gia Môn.”
Năm đó, Mạnh Trạm câu kết với Xương Thọ Vương cùng làm việc xấu, Mạnh Trạm đã dùng thi thể làm nhiên liệu, hỏa thiêu ải Gia Môn, khi đó mới phá được tuyến phòng thủ của Kham Châu, mang binh tới dồn ép hoàng thất Đông Khánh.
“Ải Gia Môn?” Kỳ Quan Nhượng khẽ nhướng mày, dường như nhớ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: “Ý của chủ công là hỏa công sao?”
Khương Bồng Cơ chỉ chỉ xác người chất đống dưới thành, một số đã chết rõ ràng, một số vẫn còn có thể thở dốc, có điều vết thương quá nặng, đoán chừng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, cô nói: “Mặc dù gần đây không có củi khô để đốt cháy, nhưng những thi thể này bị đốt cháy cũng không dễ dập tắt được.”