Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 208: Trăm bước xuyên bia? đâu chỉ trăm bước! (1)




Bình thường thì thời gian livestream của Khương Bồng Cơ đều cố định, sáng dậy rửa mặt xong liền bắt đầu phát sóng, đến tối sau khi săn xong liền kết thúc. Nếu như có nhiệm vụ livestream đặc biệt khác thì sẽ tùy vào tình hình lúc đó để điều chỉnh thời gian phát sóng.

Bây giờ là lúc đang phát livestream, kênh phát sóng đã kín 10,000 khán giả.

Thi thoảng có người thấy nhàm chán đi ra, lập tức có người khác vào thay chỗ.

[Xích Vân]: So với cái đám bạch liên bông trong phim truyền hình, tôi càng thích Streamer hơn, đặc biệt là ánh mắt sáng rực vừa rồi, thật đấy, có cảm giác cả người tê rần ý… cảm giác rung động không nói lên lời, cứ như bị điện giật…

[Bướm Xinh Tung Tăng]: Cảm giác đó chắc là nóng máu kích động chứ gì?

Lúc ánh mắt của Khương Bồng Cơ sáng rực lên, khán giả đều cảm thấy nên phối thêm cả nhạc nền đầy nhiệt huyết vào.

“Mau mang ra cho ta xem…”

Khương Bồng Cơ đến từ thời đại vũ khí chiến tranh cực kỳ phát triển, ngay đến Tàu Mẹ cô cũng đã từng chỉ huy, chứ đừng nói đến mấy cái vũ khí thô sơ này. Có thể nói trừ khi thế giới Tinh Tế có nền văn minh cao cấp hơn, còn không thì không có thứ vũ khí nào có thể khiến cô kinh ngạc vui mừng được.

Mà hiển nhiên, trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này quá lạc hậu, không thể tồn tại những thứ như tàu chiến được.

Mà cô cũng không cần.

Trong thời đại viễn cổ này chỉ cần dùng vũ khí tiên tiến hơn trình độ bình quân thì phần thắng của cô đã lớn hơn người khác một bậc rồi.

Để thợ mộc của phường mộc nghiên cứu cải tiến nỏ là một thử nghiệm táo bạo.

Vì có sự dặn dò của Khương Bồng Cơ, mấy người thợ mộc liền dốc hết tâm huyết nghiên cứu mấy ngày mất đêm, không dám lơ là.

Nhìn thấy vẻ hân hoan nóng vội của cô lúc này, bọn họ cũng âm thầm thở phào một hơi.

Hai tay nâng thành phẩm mới gấp gáp chế tạo ra, người thợ cả cẩn thận quan sát động tác của Khương Bồng Cơ, chỉ sợ cô sẽ làm mình bị thương.

Khương Bồng Cơ nghiêm túc xem xét chiếc nỏ thành phẩm có hơi thô sơ đó.

Chiếc nỏ này to hơn một chút so với dự đoán của cô, thân nỏ dài ba thước ba, dây cung dài hai thước năm, thân cung sơn đen, để gần vào còn ngửi được mùi sơn nồng nặc, cầm trong tay có hơi nặng, nhưng cũng không đến nỗi quá nặng, mang vác cũng khá tiện.

Nguyên liệu dùng để tạo ra chiếc cung này đều do thợ mộc tự tìm, cô chỉ cung cấp số liệu.

Có thể làm ra thành phẩm trong thời gian ngắn thế này, chưa nói đến kết quả thực nghiệm cuối cùng như thế nào, chỉ riêng thái độ nghiêm túc như vậy đã đáng để khen thưởng rồi.

Bên cạnh chiếc nỏ thành phẩm còn có hơn mười mũi tên đen nhánh với hình dạng khác nhau, rất khác biệt so với những mũi tên trước kia.

Đa phần những những mũi tên này đều được khắc rãnh máu ở đầu mũi tên, nếu như những mũi tên này mà bắn trúng mục tiêu, chắc chắn sẽ găm chặt vào phần da thịt xung quanh vết thương, khi rút ra sẽ giật theo một mảng lớn da thịt... có vẻ hơi tàn ác.

Nhưng mà cô rất thích.

Những mũi tên này là cô thiết kế riêng để sử dụng cho nỏ. Mỗi một loại đều có đặc điểm riêng, thích hợp dùng cho những địa hình và hoàn cảnh khác nhau.

Độ dài ngắn của thân nỏ có thể điều chỉnh để cho phù hợp với những mũi tên có tiêu chuẩn khác nhau, tạo ra những tầm bắn khác nhau.

Ống ngắm có thể tháo rời, bởi vì tỉ lệ hỏng hóc rất cao, thế nên việc tháo lắp cũng có thể giảm bớt hỏng hóc.

Nhưng mà, những thay đổi này lại khiến cho việc tìm nguyên liệu và chế tạo gặp khó khăn.

Lúc Khương Bồng Cơ thiết kế chiếc nỏ này, cô cũng tham khảo rất nhiều tư liệu lịch sử cùng với những binh khí được trưng bày ở Bộ Quân sự.

Nếu tất cả có thể đạt được tiêu chuẩn của cô, vậy thì tầm bắn và lực xuyên thủng sẽ đạt đến mức cực kỳ khủng bố.

Trong kênh livestream cũng có mấy người yêu thích quân sự, nhìn thấy rãnh máu ở đầu mũi tên, lập tức rùng cả mình.

[Thiếu Tướng Vạn Năm]: Trời ơi, cái thứ này mà đâm vào da thịt, lúc rút ra có khi phải lột da cạo xương ấy.

[Đậu Vàng]: Nhìn là thấy đau rồi, bác Streamer làm ra thứ hung tàn như thế này, thật đáng sợ

[Hạt Hướng Dương]: Chiếc nỏ trong tay bác Streamer không giống với cái nỏ trước kia đã từng thấy.

Mấy người thợ mộc nhìn Khương Bồng Cơ hí hoáy với cái nỏ một hồi, mà nét mặt không có gì thay đổi, trong lòng không khỏi dấy lên bất an.

Thế này là lang quân hài lòng? Hay là không hài lòng?

Trong lúc bọn họ thấp thỏm không yên, Khương Bồng Cơ đặt chiếc nỏ xuống hỏi: “Đã bắn thử chưa?”

Người thợ cả lắc đầu, rồi nơm nớp lo sợ nói: “Chỉ sợ lang quân đang cần gấp, nên bọn tiểu nhân mỗi người phụ trách một phần. Qua mấy lần thử nghiệm và tìm kiếm nguyên liệu, cũng coi như không phụ sự mong đợi của lang quân. Có thành phẩm bọn tiểu nhân liền mang đến đây luôn.”

Nói như thế, có nghĩa là những người thợ mộc này cực kỳ tự tin vào thành phẩm do mình tạo ra.

“Mỗi người phụ trách một phần? Thông minh lắm, đây là cách rất tiết kiệm thời gian đấy.”

Trong mắt Khương Bồng Cơ, chiếc nỏ này chỉ là bán thành phẩm, còn rất nhiều chỗ thiếu sót nhưng cũng không phải trở ngại lớn.

Cũng chính vì như thế mà cô có ấn tượng tốt và sự hiểu biết ban đầu về trí tuệ của thợ mộc ở thời đại này.

“Chúng tiểu nhân không dám nhận, nếu như không có bản thiết kế chi tiết của lang quân, cho dù có cho chúng tiểu nhân thời gian nhiều hơn, cũng không thể làm ra được thành phẩm.”

Người thợ cả không dám ôm hết công lao, mà ngược lại, lại nơm nớp lo sợ tâng bốc Khương Bồng Cơ.

Cô cười rồi sảng khoái nói: “Câu nệ thế để làm gì? Ta cũng không phải loại người đố kị với người khác, là công lao của các ngươi thì chính của các ngươi, không cần lo sợ như thế. Lần này làm không tồi, chỉ là có chút thiếu sót, cần cải tiến thêm nữa thôi.”

Người thợ cả thở phào một hơi, âm thầm lau mồ hôi, có vẻ là bọn họ qua cửa rồi.

Phường mộc của nhà họ Liễu không xuất sắc lắm. Mấy người thợ mộc cũng muốn được trọng dụng, nhưng cả ngày chỉ biết đập đập gõ gõ, lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán. Từ lúc nhận được sự ủy thác của lang quân, ai nấy trong số bọn họ đều cảm thấy hứng khởi, nếu như lần này làm tốt, còn sợ không được trọng dụng hay sao?

“Giờ cứ để cái nỏ này ở đây đã, sau khi ta thử sẽ xem xem còn thiếu sót những gì, đến lúc đó các ngươi cải tiến những điểm đó là được.” Khương Bồng Cơ nói.

“Nguyên liệu đã sử dụng cùng với tất cả kỹ thuật dùng để chế tạo ra nỏ, thậm chí cả thiết kế ban đầu của nó, đều là chuyện cơ mật, không được nói cho ai, kể cả họ hàng, biết chứ!”

Mấy người thợ mộc đều cung kính đáp: “Xin kính cẩn nghe theo mệnh lệnh của lang quân.”