Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 331: Mười dặm hồng trang (4)




Từ Kha bình tĩnh lại rồi tạm thời dẹp hình tượng Khương Bồng Cơ vĩ đại trong đầu qua một bên, tiếp tục báo cáo.

“Theo mệnh lệnh của lang quân, bộ khúc nữ đã giao cho Khương nữ lang quản lý. Vậy nên sau khi trở về Hà Gian, Kha đã đi tìm cô ấy để tìm hiểu tình hình.”

Khương nữ lang mà Từ Kha nhắc đến chính là Khương Lộng Cầm.

Đối với Khương Lộng Cầm, Từ Kha xin được tránh cho xa, đó là một cô gái không ai có thể trêu vào được.

Mấy tháng trước cậu vừa mới từ Lang Nha về Hà Gian, dự định gặp Khương Lộng Cầm để tìm hiểu tình hình của bộ khúc, lại đúng lúc cô đang huấn luyện bộ khúc nữ.

Người đối luyện với cô là một gã đàn ông cao to lực lưỡng, cậu đứng một bên trợn mắt nhìn Khương Lộng Cầm ấn gã đàn ông đó trên đất hành hung, là hành hung thật đấy.

Gã đàn ông đó vóc người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn trông rất có sức uy hiếp. Nhưng mà phản xạ của gã ta không nhanh bằng Khương Lộng Cầm, từ đầu đến cuối đều không bắt nổi một góc áo của cô, mà ngược lại còn bị cô túm tóc, ghì cứng trên mặt đất, dí dao vào cổ.

Từ đầu đến cuối, thô bạo, lưu loát.

Thật đáng sợ… kiểu con gái như thế này…

“Lộng Cầm rất cố gắng…”

Mấy năm rồi Khương Bồng Cơ chưa gặp Khương Lộng Cầm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã quên mất người ta.

Thi thoảng cô cũng sẽ gửi một số phương án huấn luyện bao gồm cả phần giải thích và minh họa, những vấn đề mấu chốt trong chiến đấu cùng một vài điều tâm đắc. Mỗi ngày Lộng Cầm đều chăm chỉ luyện tập không ngừng nghỉ, còn tranh thủ thời gian đọc sách học chữ, thậm chí dạo gần đây còn có thể tự tay viết thư gửi cho cô hỏi một số vấn đề đơn giản.

Đối với những người chịu nỗ lực để thay đổi tình trạng hiện tại như vậy, xưa nay Khương Bồng Cơ vẫn rất yêu thích.

Từ Kha gật đầu tán đồng, cậu ta từng nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của Khương Lộng Cầm rồi, cho nên sau mấy năm gặp lại liền cảm thấy kinh ngạc với sự thay đổi của cô.

Dưới sự quản lý của Khương Lộng Cầm, bộ khúc nữ đã bắt đầu có quy mô.

Nhưng, độ tuổi trung bình của các bé gái được nhận nuôi quá nhỏ, chỉ có thể huấn luyện cơ bản, làm một số việc vặt trong khả năng cho phép.

Những cô gái đủ tuổi thì sức khỏe lại yếu, mới huấn luyện đôi chút đã khóc lóc ỉ ôi. Đối với những người như thế này, Lộng Cầm cũng chẳng thương xót.

Trong mắt Khương Bồng Cơ hiện lên nét cười: “Cô ấy xử lý chuyện này thế nào?”

Vẻ mặt của Từ Kha trở nên quái dị, nói: “Khương nữ lang nói với bọn họ, hoặc là ở đây chiến đấu, không thì vào kỹ viện hầu hạ đàn ông.”

Có người không tin liền bị Khương Lộng Cầm lôi ra làm ví dụ giết gà dọa khỉ, cô trực tiếp gọi môi giới đến đưa đi, còn chỉ đích danh bán đi đâu.

Sau lần xử phạt đó, không ai dám náo loạn nữa.

Bản thân các cô gái này đều xuất thân từ những nhà nghèo khổ, không phải là nương tử khuê các được nâng niu từ bé. Sau vài ngày chịu đựng, thấy Khương Lộng Cầm không hề mềm lòng, bọn họ hiển nhiên cũng không dám hó hé gì nữa, bắt đi huấn luyện hay học chữ bọn họ đều ngoan ngoãn làm theo.

Dần dần bọn họ liền phát hiện ra, Lộng Cầm không hại bọn họ, liền quy thuận.

Còn về phần những phụ nữ lớn tuổi, Lộng Cầm sắp xếp cho họ giặt quần áo, may vá, nấu nướng…

Đúng lúc này các khán giả trong kênh livestream nhắc đến một vấn đề.

[Phu Nhân Của Đại Trang Chủ]: Streamer ơi, em cảm thấy ngoại trừ những cái đó ra thì bác cũng có thể dạy bọn họ kiến thức về cấp cứu. Tỷ lệ tử vong trên chiến trường ở thời cổ đại rất cao, đại đa số không phải chết ngay tại chỗ mà là chết vì không được cấp cứu kịp thời và chăm sóc ổn thỏa sau chiến tranh.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Cái này chính xác, nếu muốn bộ khúc nữ được người khác thừa nhận thì phải có bản lĩnh thật sự, để cái đám ba hoa lắm mồm đó phải câm miệng. Ít nhất, bộ khúc nam trong tay Streamer phải thừa nhận ý nghĩa tồn tại của các cô ấy trước đã. Nếu như bọn họ không chỉ biết đánh trận mà còn có thể xử lý vết thương, cấp cứu cho thương binh, chắc chắn sẽ chặn được không ít những lời đồn đại vớ vẩn. Mặc kệ bên ngoài nói thế nào thì nói, nhưng nội bộ của Streamer phải hòa thuận.

Khương Bồng Cơ không bỏ qua đề nghị này, cô khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.

Cô đã để Lộng Cầm thu dưỡng những bé gái mồ côi đó để xây dựng bộ khúc thì đương nhiên trong đầu đã có phương án cụ thể.

Đề nghị của khán giả có tính khả thi rất lớn.

Chẳng qua là… Khương Bồng Cơ cau mày, tuy cô đã từng học cấp cứu, nhưng những phương pháp đó đa số không thích hợp để sử dụng ở thời đại viễn cổ này.

[Streamer V]: Bên mọi người có sách vở liên quan đến phương diện cấp cứu trên chiến trường không?

[Hạt Dẻ Rang Đường]: Có có có! Chị của em học điều dưỡng, đợi tí em tìm cho bác sách vở của chị ấy.

[Vệ Từ Nương Nương Gả Cho Mị]: Đi ra, đi ra, đừng có cướp – Bổn cục cưng học điều dưỡng đây này, năm năm kinh nghiệm công tác ở khoa cấp cứu nhé!

[Chú Ý Mọi Sự]: Xí, bổn cục cưng còn là y tá trưởng của khoa cấp cứu này, ai dám tranh với tui!

Mấy năm nay, tuy Khương Bồng Cơ tập trung học tập nhưng cũng không lơ là việc chèn ép và thăm dò hệ thống. Trải qua sự cố gắng của cô cùng với sự thoái nhượng từng bước của hệ thống, kênh livestream đã thăng lên đến cấp bốn, giới hạn người xem đã tăng đến con số một trăm năm mươi nghìn người!

Một trăm năm mươi nghìn khán giả, cho dù trong này toàn quần chúng hóng hớt, nhưng cũng không thiếu nhân tài trong các ngành nghề.

Khương Bồng Cơ hỏi bọn họ một số kiến thức về cấp cứu, khán giả ào ào phản hồi.

Cô nghiêm túc ngồi nghe Từ Kha tổng kết báo cáo, trong đầu đã tóm tắt đại khái.

“Bên Sùng Châu có tin tức gì không?”

Khương Bồng Cơ trầm mặc một lát rồi hỏi sang tin tức phía Sùng Châu.

Năm đó Khương Bồng Cơ khuyến khích Liễu Xa nắm lấy chức Châu mục Sùng Châu là vì bản thân cũng coi trọng nơi đó.

Bởi vì Bắc Cương như hổ rình mồi, mà Đông Khánh lại vừa điều binh chi viện cho Nam Thịnh, cho nên Liễu Xa có thể danh chính ngôn thuận chiêu binh mãi mã dưới danh nghĩa là bảo vệ biên cương. Cho dù hiện giờ hoàng đế Đông Khánh cùng Bắc Cương đang ngọt ngào như mật, song cũng chẳng thể bác bỏ lý do đó của ông.

“Mấy ngày trước lão gia truyền tin về nói rằng tất cả đều bình yên.”

“Ừm, có phụ thân trấn giữ ở Sùng Châu, ta cũng không lo lắng gì.” Khương Bồng Cơ biết kho của chi thứ hai nhà họ Liễu phong phú đến mức nào, chí ít có thể thành lập một đội quân lên đến hai mươi nghìn người ở Sùng Châu, cộng thêm bộ khúc mà cô dày công huấn luyện nữa thì cũng không tính là quá xấu hổ.

Từ Kha cụp mắt, thông qua những gì Khương Bồng Cơ sắp xếp, cậu có thể lờ mờ đoán ra được ý nghĩ trong lòng cô.

“Theo như Kha được biết, hiện giờ các vị hoàng tử đều đã thành niên, tình hình cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế càng ngày càng khốc liệt, ngoại thích và hoạn quan liên thủ với nhau, khuấy đảo cả triều đường. Xương Thọ Vương dã tâm hừng hực, sợ là kế tiếp ông ta sẽ có hành động. Không bằng lang quân nhân cơ hội này…”

Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không được, nếu làm như vậy thì quá hời cho đám Bắc Cương đang ngấp nghé Đông Khánh.”

Cô hiểu ý Từ Kha, nhân cơ hội triều đình hỗn loạn, dân chúng Đông Khánh lầm than, giành lấy thế chủ động, phất cờ chiếm đất trở thành chư hầu một phương.

Tuy nhiên, chim đầu đàn thì dễ bị bắn, phải đợi đến khi những thế lực khác không kiềm chế được nữa, nhảy ra làm chim đầu đàn, cô mới theo sau xuống tay.

Nếu thế thì khi nội bộ Đông Khánh lục đục, Bắc Cương sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Từ Kha hỏi: “Lang quân định dọn dẹp Bắc Cương trước sao?”

“Nội địa Đông Khánh cứ để bọn họ cướp.” Khương Bồng Cơ nhếch mép cười: “Chống ngoại tộc, chỉ riêng đứng trên mặt lập trường thôi, chúng ta đã chiếm được đại nghĩa rồi.”

Anh em trong nhà đánh nhau với người ngoài chạy vào tranh cướp, ý nghĩa của hai cái này chắc chắc là khác nhau rồi.

Bắc Cương chính là người ngoài.

“Bắc Cương trông có vẻ khó đối phó, thế nhưng những thế lực bên trong Đông Khánh thực dễ đối phó hơn sao? Bầu không khí giữa mấy vị hoàng tử, hoàng đế cùng các chư hầu được phong lúc này chẳng là gươm đã tuốt vỏ, lại thêm thế lực được những thế gia khác ủng hộ, cuộc nội chiến Đông Khánh này nhất định phải đánh. Thay vì tranh cướp với bọn họ, chi bằng đợi bọn họ cướp xong rồi chúng ta dọn dẹp một thể. Trước đó chúng ta phải có được Bắc Cương, chiếm được nông trường nuôi ngựa của bọn chúng!”

“Nhưng đó là Bắc Cương… Đông Khánh đánh nhau với bọn chúng bao nhiêu năm mà vẫn không thể làm gì được…”

Từ Kha cũng từng suy xét về vấn đề này, nhưng đơn thương độc mã khiêu chiến Bắc Cương đồng nghĩa với việc phải đối phó với cả một quốc gia.

Chỉ dựa vào một mảnh đất Sùng Châu, liệu có làm được điều này không?

Khương Bồng Cơ cười, ra vẻ bí hiểm khó lường: “Thế cho nên chúng ta cần phải chiếm thế chủ động.”