Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 345: Sóng gió thượng kinh (2)




Ở huyện Thương Lan, quận Thượng Ngu, Sùng Châu - nơi tiếp giáp với Bắc Cương.

Sản lượng lương thực của Bắc Cương rất ít, vì vậy chúng thường xuyên tụ tập thành những đoàn mã phỉ đi đánh cướp vàng bạc châu báu hoặc lương thực súc vật. Những cô gái chỉ hơi xinh xắn trẻ trung một chút một khi bị bắt đi thì khó mà thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng. Mẹ của Kỳ Quan Nhượng cũng chính là vì thế nên mới bất đắc dĩ có anh ta.

Nhưng lúc đó Bắc Cương vẫn còn đang sợ hãi thực lực của Đông Khánh, cúp đuôi giả vờ ngoan ngoãn.

Lúc mẹ của Kỳ Quan Nhượng được đưa về thì đã mang thai ba tháng. Gái chưa chồng mà đã chửa bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ, bị cha mẹ già từ mặt không nhận, bà đành cắn răng nuốt nước mắt lấy cha của Kỳ Quan Nhượng, sau đó ở lại quận Thượng Ngu.

Đây đã là chuyện của hai mươi mấy năm về trước, đó cũng chính là tình trạng thường thấy lúc bây giờ, thế nên những đứa trẻ như Kỳ Quan Nhượng cũng không hề ít.

Dị tộc Bắc Cương không chịu thừa nhận sự tồn tại của bọn họ, dân chúng Đông Khánh coi họ là nỗi sỉ nhục, bọn họ giống như lũ chuột chui trong ống bễ, bị cả hai phía khinh bỉ.

Từ khi ba thành của quận Thượng Ngu rơi vào tay Bắc Cương, cuộc sống của dân chúng nơi biên thùy càng thêm gian khổ. Nhà nhà đóng chặt cửa nẻo, phụ nữ lại càng không dám ló mặt ra đường. Mã phỉ càng lúc càng nhiều, đi đi về về như gió, cướp được lập tức bỏ đi, xong lần sau đổi sang cướp nơi khác, muốn bắt cũng không bắt được.

Ai ai cũng cảm thấy bất an, dân chúng khổ không thể tả.

Nhưng mà, mấy năm nay tình hình này đã trở nên tốt đẹp hơn một chút.

Trước đây không ai dám đến Sùng Châu làm Châu mục, cho nên quan lại ở đây cũng nát thành năm bè bảy mảng. Quan lại lớn nhỏ đều giả vờ câm điếc trước nỗi khổ của dân chúng.

Sau khi Liễu Xa đến nhậm chức, tốn công phí sức mới diệt sạch được mã phỉ.

Vốn dĩ dự định tiến hành dần dần theo chất lượng, nhưng sau khi hỏi ý kiến của Khương Bồng Cơ, ông liền thay đổi kế hoạch ban đầu.

“Kẻ ti tiện ắt bị người khác khinh rẻ. Bắc Cương đã không biết xấu hổ, chúng ta cần gì giữ gìn thể diện cho bọn chúng?” Lúc đó Khương Bồng Cơ cười lạnh trả lời thư Liễu Xa: “Ta không tin đám đó là mã phỉ thật sự. Mã phỉ bình thường lấy đâu ra nhiều ngựa tốt như thế? Mã phỉ bình thường lấy đâu ra nhiều bản lĩnh vạch rõ ràng địa hình tuyến đường như vậy? Cho dù có mã phỉ ‘hoang dại’ thật, nhưng cái đám có chủ mới là số đông. Phạm tội bị bắt thì cứ đổ hết lên đầu mã phỉ là được, dù sao cũng dễ nghe hơn là bảo quân đội Bắc Cương làm.”

Mà nói cách khác, tội danh giết mã phỉ dù sao cũng tốt hơn tội danh giết binh sĩ Bắc Cương, Bắc Cương cũng chẳng có mặt mũi đâu mà bênh vực cho đám “mã phỉ“.

Sau khi Liễu Xa suy tính kỹ càng xong liền tiếp thu ý kiến của Khương Bồng Cơ.

Giết!

Bắt được một tên giết một tên, bắt được hai tên giết hai tên!

Một khi bắt được mã phỉ, không cần xét tội, cứ thế mà giết!

Các quận huyện dán thông cáo của quan phủ, một khi dân chúng phát hiện ra tung tích của mã phỉ lập tức báo cho quan phủ, nếu đúng sự thật sẽ được trọng thưởng!

Nhưng vạn sự khởi đầu nan, khi chỉ lệnh này vừa được ban xuống gần như là không có tác dụng gì.

“Mã phỉ” chẳng thèm để ý đến cái chỉ lệnh này, dân chúng nơi biên thùy thì không dám tin tưởng vào quan phủ, cho nên tiến độ diệt trừ mã phỉ vẫn cứ giậm chân tại chỗ.

Trùng hợp đúng lúc đó Kỳ Quan Nhượng lại đưa vợ mới cưới về tế bái người mẹ đã mất.

Vừa nghe nói chuyện này, anh ta đưa ra kiến nghị.

Kỳ Quan Nhượng nói: “Sùng Châu như rắn mất đầu đã lâu, lòng tin của dân chúng đối với quan phủ đã không còn, muốn tụ họp được bọn họ, đương nhiên phải tốn công tốn sức. Tiền triều có việc nhổ cột lập chữ tín*, bây giờ tiên sinh cũng bắt chước làm theo, có lẽ sẽ có tiến triển.”

*Vệ Ưởng thời Chiến Quốc cho trồng một cây cột cao 3 trượng ở cửa nam kinh thành và nói: “Ai có thể nhổ cây cột này mang trồng ở cửa thành phía Bắc, sẽ được thưởng 10 lạng vàng“. Rất nhiều người đứng xem, bàn tán sôi nổi, không ai tin là chỉ nhổ 1 cây cột mà được những mười lượng vàng. Vệ Ưởng thấy không ai ra tay, lại tuyên bố: “Ai làm việc đó, sẽ được thưởng 50 lượng vàng“. Có người thấy phần thưởng lớn như vậy, liền nhận lời và nhổ cây cột đến trồng ở cửa Bắc. Vệ Ưởng thưởng ngay 50 lượng vàng. Việc này làm chấn động kinh thành, ai cũng khen Vệ Ưởng biết giữ chữ tín, nói là làm.

Nhổ cột lập chữ tín ư?

Liễu Xa lập tức thông suốt, phái người đi chuẩn bị việc này.

Chỉ cần dân chúng nhìn thấy có người báo quan về chuyện mã phỉ, hơn nữa lại thật sự thu được lợi ích, thì đây chính là sự tuyên truyền mạnh mẽ nhất.

Mọi chuyện dần dần tiến triển, cuộc sống của đám “mã phỉ” càng lúc càng khó khăn.

Đối với đám “mã phỉ”, cách xử lý của Liễu Xa cực kỳ thống nhất, giết người giữ lại ngựa.

Sau khi bắt được vài đợt ngựa, Liễu Xa liền phát hiện ra trừ một bộ phận là ngựa tồi, thì những con còn lại đều là ngựa tốt đã được dày công thuần dưỡng.

Đúng như Khương Bồng Cơ đã nói, đám mã phỉ bình thường lấy đâu ra được ngựa tốt thế này?

Thế cho nên, thân phận của đám mã phỉ này liếc cái là biết ngay.

Liễu Xa biết nhưng không bóc trần chuyện này, cứ dần dần làm từng bước một.

Nên giết thì cứ giết, nên bắt thì cứ bắt, chặt đầu bêu trước cổng, mặc cho mặt mũi đám quan viên Bắc Cương đen như đáy nồi, ông cũng coi như không biết.

Sau một năm, tình hình ở biên thùy Bắc Cương trở nên sáng sủa hẳn lên.

Mặc dù không được tính là ổn định giàu có, nhưng so với cuộc sống nơm nớp lo sợ trước kia đã là tốt hơn rất nhiều rồi.

Kỳ Quan Nhượng đưa vợ đến tảo mộ mẹ, thuận tiện đến thăm ân sư, thế mà lại nghe được tin tức thứ nữ Liễu phủ gả vào hoàng gia.

“Thứ nữ của Liễu phủ gả vào hoàng gia?”

Nghe được tin này, cái quạt lông vũ trong tay Kỳ Quan Nhượng bỗng khựng lại, biểu cảm trên mặt anh ta cũng thoáng thay đổi.

Bây giờ anh ta đã bắt đầu để râu, cộng thêm tướng mạo vốn thiên về kiểu âm u, nhìn anh ta trông già hơn thực tế vài tuổi.

Ân sư của Kỳ Quan Nhượng gật đầu, nói: “Mấy ngày trước có người dân đề cập đến chuyện vui này, đều tỏ ý muốn đưa chút thổ sản đến phủ Châu mục để chúc mừng.”

Trước đây dân chúng sợ quan phủ như lang sói, bây giờ lại vui vẻ vì con gái của Liễu Châu mục đại hôn, có thể thấy Liễu Xa được lòng người như thế nào.

Đương nhiên điều đó không có nghĩa là Liễu Xa làm quan rất tốt, chỉ là ông làm tốt hơn những người tiền nhiệm của mình mà thôi.

“Vào thời điểm này?”

Kỳ Quan Nhượng lại hỏi, hàng lông mày khẽ cau lại.

Ân sư của anh ta hỏi lại: “Con cảm thấy không ổn sao?”

Kỳ Quan Nhượng vẫn luôn coi vị ân sư này như cha ruột, không hề giấu ông điều gì.

“Cực kỳ không ổn, sợ rằng Liễu lang quân sẽ gặp phiền toái.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Bây giờ Thượng Kinh không khác gì đầm rồng hang hổ, e là có đi mà không có về.”

Mấy hôm nay, Kỳ Quan Nhượng và ân sư trò chuyện về đại cục thiên hạ, đa phần là phân tích thế cục của Đông Khánh.

Nghe Kỳ Quan Nhượng nói vậy, trong đầu vị ân sư này thoáng hiện lên suy nghĩ, kinh ngạc nói: “Ý của con là…”

“Chỉ sợ là thế thôi ạ.” Kỳ Quan Nhượng gật đầu.

Ân sư của anh cau mày, nói: “Thầy nhớ con từng nói rằng, Liễu phủ có ơn với con, chuyện này có cách nào hóa giải không?”

“Không sợ.” Kỳ Quan Nhượng chợt cười: “Tuy rằng Thượng Kinh nguy hiểm, nhưng không cầm chân được vị Liễu lang quân kia. Nhưng mà… thầy nói thế lại khiến con nghĩ đến một chuyện. Thời gian cấp bách, qua mấy ngày nữa con sẽ đi, không thể ở bên hiếu thuận với thầy được nữa.”

“Chuyện gì thế?” Ân sư của Kỳ Quan Nhượng thuận tiện hỏi một câu.

Kỳ Quan Nhượng đáp: “Con từng đồng ý với một người, vào lúc người đó cần nhất con sẽ giúp cậu ấy, bây giờ thời cơ sắp đến rồi.”

“Thời cơ?”

“Ngày Thượng Kinh bị phá chính là lúc thời cơ đến.”

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Có năm nghìn hộ vệ quân bảo vệ, đoàn đưa dâu bình yên đưa tân nương đến kinh thành.

“Xa cách vài năm, nơi này vẫn phồn hoa náo nhiệt như thế… Mấy năm trôi qua rồi mà chẳng có thay đổi gì…”

Khương Bồng Cơ làm như thể đang cảm khái, nhưng thực ra đang nói chuyện với khán giả xem livestream.

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Đột nhiên nhớ đến quê tôi, tôi học bốn năm đại học ở nơi khác, tốt nghiệp xong về nhà suýt chút nữa đi lạc vì không biết đường. Chỉ có thể cảm thán, xã hội phát triển quá nhanh, thay đổi theo từng ngày, quê hương mỗi ngày một khác.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: #Chống cằm, cái này bình thường mà. Cổ đại là xã hội nông nghiệp, sức sản xuất yếu, đây là sự thực không thể tranh cãi.

Thời viễn cổ khác với thời đại của quần chúng xem livestream, càng khác xa với thời đại của Khương Bồng Cơ. Tốc độ phát triển và sự biến hóa ở nơi này gần như bị đình trệ, đừng nói là hai ba năm, cho dù có là hai mươi ba mươi năm, kiến trúc nhà ở cũng sẽ không thay đổi quá lớn.