Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 409: Dời đô đến kham châu (16)




Mặt trời lặn xuống nhuộm đỏ đường chân trời, sắc trời dần ảm đạm, trên tường thành còn chưa đốt đuốc.

Khương Bồng Cơ dẫn bộ khúc mai phục ngoài thành, tỉnh táo chờ thời cơ động thủ, một cảm giác ngột ngạt đè ép trong lòng mọi người.

Đối mặt với người khẩu xà tâm phật thành thật trung hậu như Mạnh Hồn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện xong mọi người còn có gan đi đùa giỡn với ông, bầu không khí không quá căng thẳng. Nhưng lần này thủ lĩnh lại là Khương Bồng Cơ, cô không nói dư một từ nào, không cố ý bày ra quyền uy của bản thân, chỉ cần dùng ánh mắt sắc lạnh như dao găm lướt qua cũng khiến mọi người không kìm được dựng thẳng sống lưng, thần kinh căng như dây đàn.

Một lúc sau, có người lấy lại tinh thần kinh ngạc phát hiện mình căng thẳng đến lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Tướng nào lính đó, câu này đúng là không sai.

Khương Bồng Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay e là trăng sẽ không quá sáng.

“Các ngươi ở đây, ta đi xử bọn lính gác cổng thành, chú ý mai phục, đừng để bại lộ.” Khương Bồng Cơ ước đoán khoảng cách từ chỗ này đến tường thành bằng mắt, trong đầu bắt đầu tính toán con đường an toàn nhất, đôi mắt đen láy dường như sáng hơn một chút.

Đám bộ khúc muốn ngăn cô lại, Mạnh Hồn càng không đồng ý, hành động này của cô thật quá nguy hiểm.

Bọn họ là tư binh của Khương Bồng Cơ, dù phải chết hết họ cũng không thể để cô chịu chút tổn thương nào.

Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua đám người, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạo: “Hãy nhìn cho rõ xem một thành viên của bộ khúc Liễu thị phải làm gì. Một tinh binh thực thụ không phải cứ ôm cung cải tiến bắn lung tung là được.”

Cô mang theo hai cuộn dây thừng, chân đạp một cái, tốc độ nhanh đến mức khiến người líu lưỡi, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt như một con mèo đen tự do xuyên qua màn đêm đen kịt.

Thấy hành động chán sống của cô, đám bộ khúc căng thẳng nín thở, tim như sắp rớt ra ngoài.

Cô không bị lộ như dự đoán, bọn họ đều đã được huấn luyện mấy năm, ít nhiều cũng có thể nhìn ra tình hình trước mắt.

Khương Bồng Cơ dễ dàng chạy một lèo tới dưới chân thành, hai tay bắt chính xác lấy điểm mượn lực, cơ thể tựa như thạch sùng kề sát mặt tường nhẹ nhàng leo lên trên. Mấy giây sau cô đã leo được một nửa tường thành khiến bộ khúc trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen đang thoăn thoắt di chuyển lên tường thành, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó chính là lang quân của bọn họ. Tường thành bây giờ phần lớn được xây từ đá tảng và đất cát, tuy bề mặt không trơn bóng và cũng có khe hở, nhưng để có thể di chuyển nhẹ nhàng thoải mái như trên đất bằng giống cô thì cực kỳ khó. Bộ khúc hồi hộp căng mắt ra dõi theo, khán giả xem livestream càng không dám bình luận vào lúc này.

Với loại tường thành như huyện Tượng Dương thì rất nhiều cao thủ leo núi hiện đại có thể dễ dàng leo lên, nhưng đây là chiến trường, nếu bị địch nhân phát hiện, một giây sau có khi đã bị tên bắn thành con nhím. Dưới áp lực nặng nề như thế có mấy ai có thể duy trì tỉnh táo phát huy được trạng thái bình thường?

Thành Tượng Dương không những thấp hơn thành Thượng Kinh, chất lượng xây dựng cũng không chắc chắn xa hoa bằng, Khương Bồng Cơ leo lên hầu như không tốn chút sức.

“Ài!” Tên lính gác đứng gần đó ngáp một cái, khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt sinh lý. Hắn còn chưa kịp khép miệng, cổ đã cảm thấy hơi lạnh, thậm chí cảm giác đau còn chưa truyền tới não thì người đã chết ngắc.

Khương Bồng Cơ vừa giết tên lính xong liền xoay người nhảy lên tường thành, đồng thời chân móc một cái quăng tên lính xuống dưới thành.

Phịch!

Thi thể bị quẳng xuống tường thành.

Mặt đất không chỉ có bùn đất mà còn có thảm cỏ tươi tốt, thi thể rơi xuống cũng không phát ra âm thanh quá vang vọng.

Thời điểm này vừa đúng là lúc mệt mỏi buồn ngủ nhất, đám Thanh Y Quân đứng gác hồi lâu phản xạ thần kinh đã chậm đi, không phản ứng lại kịp.

Khương Bồng Cơ vừa đạp lên tường thành đã một tay gỡ cung xuống, một tay lắp ba mũi tên kéo căng trong nháy mắt.

Phập! Phập! Phập!

Ba thanh âm gần như vang lên cùng lúc, mũi tên từ một bên xuyên qua cổ, đâm qua khí quản, theo đó ba thi thể liền ngã xuống. Trước khi chết ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có, nhưng tiếng thi thể ngã xuống lại kinh động tới những tên lính khác.

Khương Bồng Cơ xoay người lăn một vòng trốn trong bóng tối khuất sau tường thành, nơi này còn âm u hơn những chỗ khác.

“Có tiếng gì đó? Người...”

Trong màn đêm tối đen, tên lính kia hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ phát hiện ba người đứng cách hắn ba thước đã biến mất.

Tên lính bước lên trước một bước, trên tháp canh nơi xa dường như có cái gì đó rớt xuống, hắn vừa mở to mắt nhìn đã thấy cổ họng đau nhói, một mũi tên bỗng từ đâu xuất hiện trước mắt, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ mũi tên này từ đâu tới thì tầm mắt đã trở nên tối thui, trời đất xoay chuyển.

Khương Bồng Cơ lẩm bẩm trong lòng: “Tháp canh cũng không nhiều lắm...”

Cô nhanh chóng làm thịt lính gác trên tháp canh, sau đó yên tâm xử tới đám Thanh Y Quân trên tường thành.

Đầu óc Khương Bồng Cơ như một chiếc máy tính hoạt động với công suất cao, tỉnh táo tính toán phân tích kẻ địch xung quanh và vị trí của bọn chúng. Tốc độ ám sát của cô nhanh đến mức dọa người, mỗi lần xuất thủ ắt thấy máu, ít cũng là một mạng người. Chỉ vài phút sau Thanh Y Quân ở một bên tường thành đã bị một mình cô thanh lý sạch sẽ. Có khán giả xem livestream ngồi đếm số người chết, cảm giác lông tơ sắp rụng hết đến nơi.

Khương Bồng Cơ vẫn bình thản, hơi thở không chút hỗn loạn, nhìn không ra cô vừa mới lấy đi liền tù tì bốn mươi mấy mạng người.

Cô cột hai cuộn dây thừng vào khe tường thành rồi thả xuống, bộ khúc lúc này đã hành động, men theo dây thừng leo lên thành.

Bởi vì số dây thừng Khương Bồng Cơ mang theo có hạn, những bộ khúc bò lên thành lại cột dây thừng thả xuống dưới như cách cô làm.

Không bao lâu sau đã có hơn hai trăm bộ khúc leo lên được tường thành.

Lúc này mặt trời đã lặn hoàn toàn, mười phút sau trên tường thành bắt đầu thay ca canh gác, đốt đuốc sáng trưng.

Khương Bồng Cơ làm dấu tay ra hiệu cho bộ khúc.

Cô cũng không đi cầu thang xuống dưới mà đu luôn theo một sợi dây thừng nơi khuất bóng đáp xuống đất.

“Ư!”

Sau một tiếng kêu nhỏ, Khương Bồng Cơ đã tay không bẻ gãy cổ tên lính gác cổng thành, đồng thời giấu thi thể chúng vào nơi khuất bóng.

Cô mở cổng thành ra để số bộ khúc còn lại tiến vào.

Vì sợ hãi sự hung ác của Thanh Y Quân, dân chúng không dám đi lại trong thành vào ban đêm, sợ lỡ đụng tới bạo dân thì coi như toi mạng, thế nên con đường lúc này vắng vẻ không một bóng người.

Đúng như Từ Kha nói, trong huyện Tượng Dương có hơn mười nghìn Thanh Y Quân, nhìn thì đông đảo nhưng đều được chia ra đi trấn thủ các vị trí quan trọng, quân lính tản mác nhất thời không thể tập trung lại, nên không đủ sức uy hiếp. Khương Bồng Cơ không tốn một bộ khúc đã vào được thành.

Tất nhiên, giai đoạn đầu nhẹ nhàng không có nghĩa lần công thành này sẽ thuận lợi.

“Đi theo ta!” Khương Bồng Cơ giơ tay lên định đánh thẳng phủ huyện lệnh huyện Tượng Dương.

Sau khi bọn họ rời đi, tên lính gác đến trễ cuối cùng đã phát hiện ra thi thể và đống dây thừng trên tường thành.

“Cổng thành phía Tây phát hiện địch, địch tập kích!”

Một tiếng hét to hoảng sợ phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.

Khi đám Thanh Y Quân vội vàng chạy tới cửa thành phía Tây, Khương Bồng Cơ đã chia quân ra hai đường.

Một trận giết chóc sắp được mở màn.