Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 41: Uyên kính tiên sinh




Khương Bồng Cơ ngẩn ra, sau đó ra vẻ thần bí nói: “Thiểu năng có điều kiện là một chứng bệnh có liên quan đến đầu óc, cực kỳ khó điều trị tận gốc.”

Phong Cẩn ban đầu còn không hiểu lắm, sau đó liên tưởng đến những gì Khương Bồng Cơ nói trước kia, một lúc sau mới ngộ ra rằng cô nhóc này đang đá xoáy người ta.

Thời đại này, tuy nói là Quân quyền càng lúc càng không uy nghiêm, bị các thế gia đại tộc cản trở trên mọi mặt, nhưng suy cho cùng vẫn là ngôi Cửu Ngũ. Tuổi Phong Cẩn tuy không lớn lắm nhưng lên tiếng răn dạy vẫn rất nghiêm nghị, “Nể tình Lan Đình tuổi còn nhỏ vẫn không hiểu chuyện, những lời này coi như là đồng ngôn vô kị*. Nghe thôi thì cũng không sao, nhưng nếu sau này vào quan trường rồi, còn ăn nói không có chừng mực như thế này nữa thì sẽ có rất nhiều người gây khó dễ cho cậu đấy.”

*Đồng ngôn vô kị: trẻ con thường không hiểu chuyện, lời nói ra cũng không chú ý kiêng kị gì, thường dùng để ám chỉ việc không biết thì không có tội.

Liễu Hoành cũng giơ hai tay lên tán thành, đường đệ nhà mình ngông cuồng ngang ngạnh thế này, người làm anh như cậu ta cũng thật sự là rất lo lắng. Vốn dĩ định để về nhà, ngầm dạy dỗ lại cho đàng hoàng, nhưng mà Phong Cẩn đã chủ động nhắc đến chuyện này, cũng đỡ mất công cậu ta khua môi múa mép.

Khương Bồng Cơ cười mà không nói, bởi vì cô vốn không có cái khái niệm gì gọi là “vào chốn quan trường” hết, thế nên cũng chẳng để ý đến cái này.

Sau đó Phong Cẩn cố ý hỏi vài vấn đề về việc học hành, cũng không khó, Khương Bồng Cơ dựa vào trí nhớ của Liễu Lan Đình là có thể trả lời đúng được bảy phần.

Đề tài câu chuyện thay đổi, Phong Cẩn đột nhiên nói với Liễu Hoành, “Thứ cho ta nói thẳng, tộc học tuy rằng không tồi nhưng nếu Lan Đình tiếp tục học ở đây e rằng việc học tập sẽ bị trễ nải.”

Bản thân tộc học vốn là một khoản đầu tư lớn mà trong thời gian ngắn không thu hồi lại được, giống như một cái động không đáy vậy. Đa phần cũng là vì nghĩ đến những thành phần nghèo khó trong tộc, khó khăn về tiền bạc, thầy được mời về dạy chỉ đủ để vỡ lòng cho con trẻ. Nếu như muốn học tiến sâu hơn nữa, lại phải đi ra ngoài cầu học.

Khương Bồng Cơ nói, “Vốn dĩ cũng không học ở tộc học mấy ngày, bình thường đều là mời Tây tịch tiên sinh về nhà chỉ dạy. Nhưng mà, ta thiên tư ngu độn, hổ thẹn với sự chỉ dạy ân cần của phu tử. Không chỉ không học được mấy phần tinh túy của phu tử, lại còn khiến cho Hoài Du chê cười.”

Liễu Hoành rất tán đồng với những gì Phong Cẩn nói, cậu ta luôn cảm thấy đường đệ nhà mình thông minh hiểu chuyện, chỉ là tính tình có hơi trầm, không thích giao du với người khác mà thôi. Hiện tại, học hành thường thường, chắc chắn là do phu tử ở tộc học và Tây tịch được mời về dạy không có hiệu quả.

Phong Cẩn hỏi tiếp: “Không biết vị phu tử mà quý phủ mời là vị nào?”

Khương Bồng Cơ hơi khó hiểu, nhưng không đợi cô trả lời, Liễu Hoành đã nói trước: “Là Ngụy Uyên, Ngụy Công Tào.”

Phu tử hiện tại của Khương Bồng Cơ họ Ngụy, tên chỉ có một chứ Uyên.

Trong ký ức của Liễu Lan Đình, vị phu tử này tương đối nghiêm khắc, một chút sai lầm cũng có thể bị khiển trách, cô nhóc rất sợ vị phu tử này.

“Khó trách, hóa ra là Ngụy Uyên tiên sinh...” Phong Cẩn nghe xong liền tỏ vẻ hóa ra là vậy.

Tuổi tác Phong Cẩn không lớn nhưng đối với những Nho sinh, Học sĩ có tiếng hiện nay đều thuộc như lòng bàn tay, càng đừng nói đến một văn nhân cứng cỏi lại có tài như Ngụy Uyên, nhưng chính vì nguyên nhân tính cách quá cứng rắn mà bị cách chức. Trong mắt Phong Cẩn vị này cũng là một diệu nhân, chỉ cần một câu không hợp là xử đẹp cả cấp trên luôn.

Phong Cẩn lắc đầu nói, “Ngụy Uyên tiên sinh đúng là có tài nhưng không thích hợp với Lan Đình, nếu như có thể thì vẫn nên chọn một vị lương sư* khác thì tốt hơn.”

*Lương sư: thầy tốt.

Chỉ dựa vào sự tiếp xúc đêm hôm đó, Phong Cẩn có thể nhìn ra Khương Bồng Cơ tuyệt đối không phải là người có thể an phận với hiện trạng. Nếu như theo vị Ngụy Uyên tiên sinh cổ hủ này học tập, hai thầy trò sớm muộn cũng có ngày xung đột vì ý kiến không hợp nhau hoặc là vì do những nguyên nhân khác... trừ phi, có một bên chịu nhường.

Nhưng mà điều này sao có thể xảy ra được?

Ngụy Công Tào trời sinh tính cách ngang ngược cứng cỏi, ngay đến cấp trên của mình bảo xử là xử, chứ đừng nói Lan Đình chỉ là học sinh của ông ta.

“Chọn một vị lương sư khác?”

Liễu Hoành dường như không ngờ Phong Cẩn sẽ nói ra câu như thế, nhất thời cảm thấy khó xử.

Trong cái thời đại này, câu “một ngày là thầy cả đời là cha” không chỉ đơn giản là một câu nói suông như các thời đại khác.

Khương Bồng Cơ thì trái lại, nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ gì mấy.

Phong Cẩn cười nói, “Uyên Kính tiên sinh có mở thư viện ở Lang Gia, Lan Đình nếu như có ý thì có thể đến thử xem sao.”

“Uyên Kính tiên sinh?” Vẻ mặt của Liễu Hoành tràn đầy kinh ngạc, sau đó là lộ ra vẻ hân hoan không kiềm chế được, “Lời này của Dư Hoài có thật không?”

Khương Bồng Cơ vẫn ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, trong đầu liền hiện lên tư liệu về Uyên Kính tiên sinh.

Nói đến vị này thì cũng là một vị thánh mẫu phiên bản nam, là người tình trong mộng của không ít các tiểu thư khuê các, không chỉ ở Đông Khánh mà ở cả bốn nước còn lại.

Uyên Kính tiên sinh - Đại Nho đương thời của Đông Khánh. Sinh ra đã có điềm lành làm bạn, thời thơ ấu trải qua cũng càng chẳng hề bình thường, bảy tuổi gặp tiên nhân, được tiên nhân truyền linh lực giúp loại bỏ tạp chất trong người.

Còn chưa nhược quán* mã đã trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp không thứ gì là không giỏi. Cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn tinh thông cả thủy lợi nông nghiệp, hiểu được buôn bán, binh lược... quả là một yêu nghiệt sống sờ sờ.

*Nhược quán: Thời xưa đàn ông khi đến 20 tuổi đều làm lễ đội mũ (quán), được xem như thành niên, nhưng vì cơ thể còn chưa có tráng kiện, nên xưng là “Nhược”.

Vị Đại Nho này chân chính “một trận thành danh” là vào tám năm trước. Một mình khẩu chiến với sứ giả của Bắc Cương, dựa vào lý luận tranh biện, không chỉ mạnh mẽ giành lại được ba thành trì lại cho Đông Khánh, còn nói cho tên sứ giả kia tức đến mức ói ra ba lít máu, về nhà tĩnh dưỡng chưa được mấy ngày thì qua đời... thật đúng một cái miệng nói người sống thành người chết.

Khương Bồng Cơ đang âm thầm cắn hạt dưa xem trò vui thì Liễu Hoành lại luống cuống nói: “Không phải là ta không tin Lan Đình, chỉ là đệ ấy vẫn còn nhỏ. Trước kia bị tộc học làm trễ nải mất bốn năm, sau này lại mời Ngụy Uyên tiên sinh về nhà chỉ dạy nhưng cuối cùng việc học cũng rơi rớt không ít... Trên phương diện học hành sợ rằng không thể đạt được như ý muốn, như thế này làm sao có thể trở thành học trò của Uyên Kính tiên sinh được?”

Uyên Kính tiên sinh thì chỉ có một vị nhưng mà số học trò muốn đi theo ông ta học tập lại có thể xếp thành một hàng dài từ Đông Khánh sang đến Tây Xương, đúng là người nhiều nhưng cháo thiếu.

Liễu Hoành tuy thiên vị đường đệ nhà mình, nhưng cũng tự biết rằng với trình độ của Liễu Lan Đình mà muốn cướp lấy một vị trí là không có khả năng. Nhưng mà... nếu như có thể bái được Uyên Kính tiên sinh làm thầy, vậy thì lợi ích sau này khỏi phải bàn, đủ để nó được lợi đến cuối đời.

Phong Cẩn quay sang nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt sâu xa: “Nếu là những người khác thì ta cũng không dám chắc được bao nhiêu phần, nhưng nếu là Lan Đình đi... chỉ cần nói ra gia môn, Uyên Kính tiên sinh chắc chắn sẽ cho mấy phần thể diện. Cho dù không thu cậu làm học trò cũng có thể an tâm học tập ở thư viện.”

“Gia phụ gia mẫu có qua lại với Uyên Kính tiên sinh?” Trong kí ức của Liễu Lan Đình không có chuyện này.

Phong Cẩn cũng biết chuyện này từ cha mình trong một dịp ngẫu nhiên nên nói, “Là mẫu thân của cậu có chút ân tình với tiên sinh.”

Nghe nói, Uyên Kính tiên sinh từng có một khoảng thời gian rất bần cùng khốn khó, hơn nữa lại là đệ tử nhà nghèo, suýt nữa vì vấn đề mưu sinh mà không thể tiếp tục học hành được nữa. Sau này, trong một mùa đông giá lạnh, gió tuyết đầy trời ngẫu nhiên gặp được vợ tương lai của Liễu Xa, nhận được sự giúp đỡ về tiền bạc của đối phương.

Uyên Kính tiên sinh từ chối sự giúp đỡ của những người khác nhưng lại chấp nhận duy nhất sự giúp đỡ về mặt tiền bạc của mẹ Liễu Lan Đình, điều này thật khiến người ta hoài nghi.

Đương nhiên, cho dù có hoài nghi thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng nghĩ vớ vẩn được, bởi vì lúc đó, Uyên Kính tiên sinh đã là một thanh niên nhược quán, mà mẹ của Liễu Lan Đình thì mới chỉ là một cô nhóc con sáu bảy tuổi.

“... Có điều, lệnh đường quả đúng là một người có kiến thức bất phàm, khi đó bà đã nói với Uyên Kính tiên sinh rằng: số bạc hôm nay chỉ vì đổi lấy một nguyện vọng, nếu như có một ngày Uyên Kính tiên sinh vang danh thiên hạ, đợi đến sau này mong tiên sinh có thể chỉ điểm vài điều cho con trai con gái của bà... Câu này thật sự khiến người ta buồn cười...”

Một cô nhóc chỉ mới sáu bảy tuổi lại nói với một thanh niên đã nhược quán câu này, cảnh tượng đó chỉ cần tưởng tượng ra cũng thấy thú vị rồi.