Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 428




Câu trả lời của Lý Uân khiến tâm trạng Khương Bồng Cơ tốt hơn, đúng lúc này cô liếc sang nội dung bình luận trên màn hình livestream.

[Streamer V]: Có lao động chất lượng cao miễn phí, tội gì tôi bỏ qua?

Cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Chẳng lẽ dụ dỗ Lý Uân không phải vì cần sức lao động mà là vì khuôn mặt kia à?

[Lão Đại Đồ Mi]: Trước sự thẳng thắn của Streamer, tôi cho cô hẳn 82 điểm, phần còn lại cho cô bằng cách 666.

[Nhân Sâm Đắng]: Tôi cũng dành cho sự thẳng thắn của Streamer 101 điểm, thêm một điểm không sợ cô ấy kiêu căng đâu.

[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Chưa từng thấy người mặt dày như thế bao giờ, nói đến khoản da mặt dày thì tôi chỉ bái phục Streamer thôi.

[Kẹo Sơn Tra]: Tôi cảm thấy nếu đem Streamer ra so sánh, hình như ngay cả cường hào ác bá cũng còn nhân từ thiện lương hơn.

[Thuốc Nổ TNT]: Các ông các bà toàn trách Streamer thôi, tôi đây có thêm một ông anh đẹp trai Lý Uân kìa, tôi bị giá trị nhan sắc của anh ta thu hút rồi. Đã đẹp trai lại còn giỏi võ, hơn nữa còn mạnh mẽ vô địch. Một ông anh ngây thơ chất lượng cao như vậy, xã hội này đã không còn nhiều để mà quý trọng nữa đâu.

Lý Uân hồn nhiên không biết nhan sắc của mình được người xem ở thế giới khác theo đuổi.

Một tay anh múa thương, vẩy vết máu trên thương đi, động tác phóng khoáng lưu loát. Hành động này của anh khiến bao kẻ háo sắc phải rộn rạo.

Khương Bồng Cơ ngó lơ các bình luận kích động, quay người nhảy lên lưng Đại Bạch.

Qua một đêm, bộ khúc đã kiểm soát được nhân số, tù binh Thanh Y Quân khoảng một nghìn năm trăm người, dân thường mà bộ khúc liều chết bảo vệ ra khỏi quận Phụng Ấp thì có khoảng hai, ba nghìn người. Khương Bồng Cơ cho bọn họ lựa chọn, ai tình nguyện thì có thể cùng cô đến huyện Tượng Dương, nếu không muốn cũng không sao cả, cô sai người phát lương khô đủ dùng cho một ngày, sống chết của họ sẽ do ông trời quyết định, không còn liên quan gì đến cô nữa.

Mọi người đều được chứng kiến Thanh Y Quân tàn bạo và càn quấy đến mức nào, bây giờ ngay cả quê hương cũng không dám về chứ nói chi là lang thang bên ngoài. Vì vậy, ngoại trừ số ít muốn tìm lại người thân để nương tựa thì phần lớn dân chúng đều chọn đi theo Khương Bồng Cơ, bất kể thế nào cũng không đến nỗi khốn khổ như tình hình hiện tại.

Khoảng cách từ nơi này tới huyện Tượng Dương cũng khá gần, đi nhanh thì chưa mất đến sáu giờ. Mặc dù có tù binh Thanh Y Quân và dân thường vướng víu tay chân nhưng tính đi tính lại cũng chỉ tốn thời gian gấp hai ba lần bình thường. Về phần lương thực dọc đường, mỗi người tiết kiệm một chút thì hẳn có thể chống đỡ được cho tới khi đến huyện Tượng Dương, miễn không chết đói là được.

Khương Bồng Cơ thầm tính toán, liếc nhìn những bộ khúc của mình hai má gầy gò lại mềm lòng thương xót: “Ăn tạm trước đã, chờ các ngươi ăn no rồi hẵng lên đường.”

Bộ khúc được chia lương khô nhiều nhất còn dân chúng chỉ được một nửa. Đối với cách phân phối này, cho dù người dân có oán thán trong lòng cũng không dám nói ra. Chỉ cần không chết đói, chờ đến được huyện Tượng Dương thì tất thảy vấn đề sẽ tan biết hết.

Khương Bồng Cơ dành thời gian cho bộ khúc ăn uống, gần như mỗi người đều cầm lương khô nhồm nhoàm nhai nuốt, ăn cực kỳ nhanh gọn. Có vài người thậm chí vừa ăn vừa đỏ ửng vành mắt, nước mắt làm ướt lương khô.

“Chú khóc vì đói sao?” Cô bé áo đỏ ngước đôi mắt to tròn, đưa bàn tay lên lau nước mắt trên mặt bộ khúc nọ. Cô bé ngẫm nghĩ chốc lát, lại cúi đầu lấy nửa cái bánh màn thầu mà bộ khúc cho đêm qua trong ngực áo ra đưa cho anh ta: “Cho chú này.”

Bánh màn thầu đã thiu rồi, bộ khúc kia giơ tay khẽ xoa đầu cô bé.

“Cái này ngon, chú thèm nên mới khóc... Đổi cho cháu ăn nhé.”

Bộ khúc đổi lấy bánh màn thầu thiu, lặng lẽ đưa miếng lương khô của mình cho cô bé: “Chúng ta cùng ăn nào.”

Không chỉ anh ta mà hầu như tất cả anh em đều tưởng rằng mình không thể sống đến ngày hôm sau. Họ không ngờ lang quân nhà mình lại đích thân đem quân đến cứu viện. Tính toán khoảng cách giữa hai nơi, họ dễ dàng tưởng tượng ra cảnh đoàn quân của Khương Bồng Cơ quất roi thúc ngựa, đi nhanh đến thế nào.

Càng như vậy, họ càng cảm động và bội phục cô hơn, chỉ hận nỗi không thể chết ngay vì lang quân nhà mình.

“Được ạ.” Cô bé cất giọng lanh lảnh đáp lại, vẻ mặt ngây thơ vô vàn.

“Chủ công, xảy ra chuyện lớn rồi.” Ngựa của Mạnh Hồn vọt qua Khương Bồng Cơ mấy bước mới dừng lại, ông nghiêm túc bẩm báo: “Vừa rồi hỏi lại các anh em, họ nói là Thanh Y Quân chia binh theo hai ngả, một nhóm đuổi theo toan giết họ, còn một nhóm chạy thẳng đến huyện Tượng Dương tụ họp. Tính theo lộ trình của bọn chúng, e là vào canh ba đêm qua đã tới huyện Tượng Dương, chúng ta có nên nhanh chóng trở về cứu viện...”

Khương Bồng Cơ nhắm mắt, bình thản nói: “Không cần đâu, cứ đi như bình thường thôi.”

Mạnh Hồn thầm căng thẳng, không hiểu sao Khương Bồng Cơ chẳng hề khẩn trương lo lắng. Nền tảng của chủ công còn quá yếu, chỉ có mỗi nơi đặt chân là huyện Tượng Dương. Vậy mà huyện Tượng Dương lại phải trải qua động đất và Thanh Y Quân giày xéo, rơi vào cảnh phải làm lại từ đầu, chờ xây dựng lại.

Việc này quả thực như một cái động không đáy, nếu huyện Tượng Dương bị Thanh Y Quân chiếm lại, đồng nghĩa với chắp tay dâng toàn bộ của cải của Khương Bồng Cơ cho Thanh Y Quân, thậm chí cả nhóm Kỳ Quan Nhượng tiên sinh cũng phải mất mạng.

Khương Bồng Cơ cũng thấu hiểu sự lo lắng của Mạnh Hồn. Cô nói: “Ngươi nên tin tưởng Văn Chứng hơn mới phải. Anh ta sinh ra tại vùng biên thùy Đông Khánh, từ nhỏ đã thường chứng kiến cảnh này. Nói thẳng ra, Thanh Y Quân cũng chỉ là một đám ô hợp, người nhiều nhưng sức lực còn không bằng châu chấu. Không có vũ khí phá thành, chúng còn muốn giành lại huyện Tượng Dương từ tay Văn Chứng hay sao? Nếu thật sự bị chúng chiếm được, Văn Chứng không cần Thanh Y Quân ra tay cũng biết tự sát vì nhục mặt.”

Mạnh Hồn ngẩn ngơ, đúng thật là ông chưa nghĩ tới điều này.

Khương Bồng Cơ cười nhạo, ánh mắt xấu xa: “Thực ra ta còn lo lắng cho Thanh Y Quân hơn cả huyện Tượng Dương. Văn Chứng giỏi mưu mô, bản chất chính là dồn người ta vào chỗ chết mà không từ thủ đoạn nào cả. Để cho anh ta giữ thành, không biết cuối cùng Thanh Y Quân còn bao nhiêu người sống sót. Huyện Tượng Dương vẫn còn thiếu người lắm, ta hy vọng sẽ không chết quá nhiều.”

Mạnh Hồn líu lưỡi không nói nên lời. Rõ ràng ông và Kỳ Quan Nhượng qua lại với nhau mấy năm, sao ông còn không hiểu về Kỳ Quan Nhượng bằng một nửa chủ công nhỉ?

“Biết vì sao Thanh Y Quân dễ tan tác như vậy không?” Khương Bồng Cơ khinh miệt mỉa mai: “Một đám phàm phu tục tử thân không manh giáp làm sao có thể chống đỡ nổi đao thương gậy gộc? Tấn công thành không giống đánh nhau, tấn công mà không chuẩn bị đầy đủ vũ khí, muốn trèo lên tường thành của quân địch thì chỉ còn cách chất xác lên thôi.”

Tất nhiên đêm tập kích huyện Tượng Dương của Khương Bồng Cơ hôm trước là một ngoại lệ.

“Sau khi trở về, phải thật chú trọng phát triển mặt này, không biết Đông Khánh có những sĩ tử Mặc gia nổi tiếng nào không nữa.” Khương Bồng Cơ cắn miếng lương khô, lẩm bẩm một mình.

Nếu có thật, cô cũng muốn nhấc vài người về đây.

Người của thời đại viễn cổ cho đây chỉ là kỹ năng thôi, nhưng Khương Bồng Cơ lại biết khoa học kỹ thuật có thể thay đổi vận mệnh quốc gia.

Không nói đâu xa, lấy ví dụ ngay về vũ khí cơ bản nhất khi công thành như thang mây, máy bắn đá cỡ lớn, xe công thành, tháp công thành, lò cản, cung nỏ... Những thứ này đều có thể phát huy tác dụng to lớn khi tấn công thành. Nếu đối phương yếu kém hơn về khoản vũ khí này thì không biết phải dùng mạng bao nhiêu người mới thay thế được.