Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Khương Bồng Cơ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giờ chưa phải lúc để yên tâm.
Thiên hạ đại loạn, phải không ngừng mạnh lên mới có thể bảo vệ bản thân.
Cô còn phải làm vũ khí thủ thành, biến huyện Tượng Dương thành một nơi tường đồng vách sắt, đến lúc ấy thì sợ gì Thanh Y Quân.
Người tốt Lý Uân thấy vẻ mỏi mệt trên mặt mọi người bèn tò mò hỏi.
Khương Bồng Cơ thở dài: “Huyện Tượng Dương trải qua ba lần đại nạn, giờ còn rất nhiều việc chưa làm xong, mà việc nào cũng thiếu người. Phải sắp xếp ổn thỏa cho dân, nhà đã sập thì phải xây lại, còn phải khai khẩn ruộng nương, nếu không sang năm chỉ có chết đói. Người ít việc nhiều, mệt mỏi cũng là điều khó tránh, đành để một người phải gánh việc của hai người thôi.”
Lý Uân là một người thích làm việc thiện, vì vậy mới nhiệt tình giúp đỡ bộ khúc chống lại Thanh Y Quân.
Anh cũng không nhận ra âm mưu đáng sợ của Khương Bồng Cơ khi mời anh đến huyện Tượng Dương.
Nghe những lời thành khẩn ấy của Khương Bồng Cơ, Lý Uân mềm lòng, bản tính lương thiện lại trỗi dậy.
Đôi mắt anh chân thành tha thiết, hỏi Khương Bồng Cơ: “Không biết tiểu lang quân có cần người không? Lý mỗ là kẻ hữu dũng vô mưu, nếu cần Lý mỗ giúp thì tiểu lang quân cứ nói.”
Anh nói xong thì cười ngại ngùng.
Anh biết huyện lệnh cũng không phải chức quan nhỏ, mình nói vậy có hơi vội vàng.
Ba người Phong Cẩn, Từ Kha và Mạnh Hồn còn chưa đi, cả ba đều âm thầm nhìn Lý Uân bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ.
Con nhà ai mà ngây thơ thế không biết?
Huyện Tượng Dương bây giờ khác nào địa ngục trần gian, tăng ca sắp phát điên rồi.
Họ đã trèo lên lưng hổ nên không thể xuống, có ai như Lý Uân chỉ nhăm nhe dâng mỡ lên miệng mèo thế không?
Khương Bồng Cơ không khách khí mà rằng: “Nói thì nói vậy nhưng chỉ sợ bậc tiên nhân như Lý lang quân đây không hợp làm mấy việc này thôi...”
Lý Uân hơi đỏ mặt: “Không cần xưng hô lang quân gì đâu, cứ gọi Lý mỗ là Hán Mỹ thôi.”
Hình tượng “thần tiên” thật sự khiến anh rất ngượng.
Uân và Mỹ đều có nghĩa là đẹp.
Lý Uân tên tự là Hán Mỹ, quả rất hợp với khuôn mặt này của anh.
“Vậy thì tốt quá, ta không khách sáo nữa.” Khương Bồng Cơ rất biết tiếp thu mà đáp. Dưới các kiểu công kích của người xem, cô vẫn nói: “Chỗ ta đang có việc gấp đây, nếu Hán Mỹ không chê thì đành làm phiền huynh vậy.”
“Không sao, không sao, Lý mỗ không sợ khổ.”
Lý Uân là một cậu chàng tính tình thật thà, điều này được thể hiện ở mọi mặt.
Khi cầm thương, anh là nam thần lạnh lùng cao quý, buông thương, anh là cậu ngốc bị Khương Bồng Cơ dễ dàng bắt nạt.
Cuối cùng, Khương Bồng Cơ giao việc khai hoang đất đai cho anh.
Được lắm, cô kêu một nam thần thiện chiến có kĩ thuật múa thương tuyệt vời đi làm ruộng!
[Đại Ca Tha Mạng]: Ha ha, Streamer đâu rồi, báo địa chỉ nhà đi, tôi thề sẽ gửi dao cho cô!
[Kẹo Sơn Tra]: Trời đất quỷ thần ơi, tôi không thể tưởng tượng được Lý nam thần sẽ làm ruộng như bác nông dân đâu.
[Không Muốn Update Chỉ Muốn Chết]: Ôi giời ơi, bảo một võ tướng tung hoành sa trường tương lai đi làm ruộng, cô cũng bá quá rồi Streamer ạ.
Sao cô không lên trời ngồi luôn đi!
Bọn Phong Cẩn đang muốn cáo từ, đột nhiên nhớ đến việc quan trọng nên đành nán lại báo cho Khương Bồng Cơ.
“Phải rồi... chủ công, lò gạch cho ra vài mẻ gạch rồi.”
Lò gạch?
“Xong rồi sao? Kết quả thế nào?”
Khương Bồng Cơ đỡ cái đầu nặng trĩu, vừa nghe câu này thì bỗng tỉnh táo lại ngay.
“Thợ thủ công lấy gạch ra rồi, nhưng mà... có dùng được hay không thì cần chủ công tự mình đến xem.”
Dù sao cũng là thứ mà chủ công hao tâm tổn sức để làm ra, cô là người có quyền phát ngôn nhất.
“Qua đó xem sao.”
Khương Bồng Cơ gác lại ý định đi nghỉ trong đầu, dẫn mọi người tới lò gạch.
Ông lão làm gốm dạo nọ là thợ cả của lò gạch, ông nghe nói Khương Bồng Cơ đến bèn vội vàng dẫn người ra đón.
“Chủ công đích thân tới kiểm tra, chúng ta đã nung ba lô gạch, giờ trong lò đang nung lô thứ tư.”
Thợ cả cho Khương Bồng Cơ xem thành phẩm ba lô đầu tiên.
Gạch có màu xanh xám, xếp thành đống rất gọn gàng, chiếm một diện tích lớn.
Lô gạch đầu tiên bị nứt khá nhiều, hai lô sau thì ổn hơn hẳn, nhìn đẹp và khá đạt tiêu chuẩn.
Khương Bồng Cơ cầm gạch lên ước lượng rồi bổ ra xem đường vân bên trong: “Khá được đấy...”
Tổng thể mà nói thì chất lượng của mấy lô gạch này khá là ổn.
Lô đầu tiên mà chất lượng thế này thì cũng được coi là thành công rồi.
Mấy lô sau chất lượng còn cao hơn nhiều.
Có thể thấy được thợ cả của lò gạch có tâm thế nào, sau khi lô gạch đầu tiên ra lò đã cố gắng tìm lỗi và thay đổi cách làm cho phù hợp.
“Nung tiếp đi, bao giờ đủ cho cả huyện dùng thì ta sẽ thưởng lớn!”
Ông lão thợ cả cười tươi như hoa.
Để xây dựng huyện Tượng Dương cần rất nhiều gạch.
Vì làm quy mô lớn, nên Khương Bồng Cơ sai người xây thêm hai cái lò nữa, nung ngày nung đêm.
Than đá hết thì cô sai người sang quận Thừa Đức bên cạnh mua về, giá rất rẻ.
Có gạch rồi, việc xây nhà đã trở nên nhẹ nhàng hơn trước, thêm mấy nghìn sức lao động, tiến độ thi công cũng nhanh hơn.
“Giá hữu nghị ba xu, tận dụng thời cơ, sau không có giá này nữa đâu.”
Một tháng sau, Khương Bồng Cơ rút mấy tờ khế đất mới tinh từ trong áo ra, đưa tới trước mặt mấy người.
Bọn Phong Cẩn thấy vậy không khỏi cứng cả mặt.
Bọn họ đều hiểu rõ giá trị của mấy tờ khế đất này.
“Ba xu.”
Kỳ Quan Nhượng lấy ba xu trong tay áo ra rồi cầm một tờ khế đất đi.
Phong Cẩn sờ túi mà miệng méo xẹo, trong túi không vàng thì là bạc, không biết đào đâu ra ba đồng xu đây.
May mà Từ Kha có tiền nên cho anh vay.
Không lâu sau, mấy tờ khế đất đều được chia hết, mấy tờ sau phải dùng từ cướp mới chuẩn.
Đùa chứ, không cướp thì vị trí tốt đều bị chiếm hết.
Giờ đang thịnh hành nhà một tầng, tốc độ xây rất nhanh.
Nhưng nghĩ đến vấn đề diện tích nên Khương Bồng Cơ kết hợp kiến trúc của Hà Gian và Thượng Kinh với nhau, lại thêm các đồng minh trong kênh livestream hợp sức hợp mưu, làm ra hai loại nhà quy mô nhỏ là nhị tiến và tam tiến, vừa lợi dụng tối đa không gian vừa lịch sự tao nhã.
Diện tích không lớn, nhưng hơn ở cái đẹp và lịch sự.
Dù là Phong Cẩn học rộng biết nhiều cũng không khỏi ca ngợi mẫu nhà này.
Làm xong đợt nhà đầu tiên, Khương Bồng Cơ có ý đùa mà cho mấy thuộc hạ tăng ca ngày đêm chút đãi ngộ.
Mấy tờ khế đất ấy vốn thuộc về huyện lệnh, Khương Bồng Cơ mua với giá một xu một tờ, rồi bán lại cho thuộc hạ với giá ba xu.
Cô cũng hết cách, nghèo nên không biết lấy thứ gì tốt để cho thuộc hạ.
Nhưng không sao, cô có nhà vừa xây xong.
Khế nhà khế đất, bán phá giá ba xu một tờ.
Đám người xem nhìn mà khóc ngất trên cành quất.
Streamer ơi là Stramer! Xin hãy dùng cái giá nhà ấy quất nát mặt bọn tôi đi! >