“Vậy chàng đến dỗ đi, Trường Sinh khóc nhiều ảnh hưởng đến mắt, chẳng lẽ chàng không đau lòng?”
Ngụy Tĩnh Nhàn chụp mũ Phong Cẩn, anh chỉ biết im lặng, cúi đầu nhìn cô con gái đang nắm chặt tay áo không chịu buông.
Phong Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng là kiếp trước mắc nợ hai mẹ con nàng!”
Thế là hôm nay dáng vẻ Phong Cẩn khi tới sảnh chính vụ có chút là lạ... Không ai dám hỏi, nhiều nhất chỉ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.
Phong Cẩn mặt dạn mày dày đi tới sảnh chính vụ, bởi vì còn sớm nên anh lặng lẽ tới vị trí của mình, kéo một cái đệm đưa cục cưng múp míp trong tay áo giấu dưới chiếc bàn thấp. Thế nhưng tính cách của Trường Sinh khó mà đoán trước, trên đường bé rất ngoan ngoãn nhưng vừa vào tới sảnh chính vụ liền không muốn ở trong tay áo anh nữa rồi.
“Hoài Du, sao vậy?”
Kỳ Quan Nhượng đã sắp làm xong việc. 80% dân chúng đã được đăng ký hộ khẩu hoàn tất, công việc cũng không còn quá gấp nữa nên anh ta liền thả chậm tiến độ, không điên cuồng tăng ca như trước, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ khỏe.
Chỉ mấy ngày khuôn mặt gầy gộc đã có chút thịt, sắc mắt đã hồng hào hơn.
Thế nên khoảng thời gian này người tới sớm nhất không phải anh ta, cũng không phải Phong Cẩn mà là Từ Kha.
Phong Cẩn cảm giác con gái đang giãy giụa, sắc mặt hơi đổi: “Không, không có gì…”
Đang muốn đem bé cưng bắt trở lại, ai ngờ bé lại lăn ra ngoài.
Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc, nhìn Phong Cẩn, rồi lại nhìn bé con múp míp, anh ta há mồm trợn mắt nửa ngày không nói ra được lời nào.
“Không ngờ Hoài Du cậu cũng kiêm nghề buôn bán trẻ em luôn ha?”
Kỳ Quan Nhượng rõ ràng đã đoán được thân phận cô bé nhưng vẫn cười trêu chọc vài câu.
Phong Cẩn đỏ mặt nhắm mắt thừa nhận.
“Trường Sinh bám Cẩn quá, sáng nay túm chặt tay áo không chịu buông, còn khóc bù lu bù loa một lúc, thật sự không nỡ mới đem bé tới đây. Bé rất ngoan, ngày thường chẳng bao giờ khóc, cho bé đồ chơi là có thể ngoan ngoãn chơi cả ngày.”
Kỳ Quan Nhượng vươn tay với Trường Sinh: “Đâu ai nói con gái cậu phiền phức. Nào, bé cưng tới ôm chú Kỳ Quan cái nào.”
Kỳ Quan Nhượng thật sự rất thích con nít, người vợ đầu của anh ta bị bệnh mất sớm, chưa để lại huyết mạch, sau này anh ta lấy con gái Ngụy Uyên tiên sinh, hai người kết hôn hai năm sau thì có một đứa con gái.
Chỉ là anh ta thấy bên ngoài loạn lạc, lúc rời Sùng Châu không đưa mẹ con họ theo.
Trường Sinh vừa gặp mà như đã quen, bé to gan bò lên quần áo Kỳ Quan Nhượng, động tác vô cùng linh hoạt.
“Bé hoạt bát quá, em dâu thật biết nuôi con.”
Kỳ Quan Nhượng bế bé con rất đúng tư thế, Trường Sinh cũng không sợ anh ta, vươn tay muốn chạm vào trâm cài của anh ta.
Phong Cẩn thầm quệt mồ hôi, con gái anh thật quá hiếu động rồi, không có chút dịu dàng hiền thục nào của con gái Phong thị cả.
Trường Sinh rất nể mặt, thơm một ngụm đầy nước miếng lên mặt Kỳ Quan Nhượng.
Chụt!
Thơm xong bé con cười khanh khách, để lộ hàm răng sữa mới nhú.
“Con gái cậu dễ thương hơn cậu rất nhiều.” Kỳ Quan Nhượng cho một đánh giá ngắn gọn.
Phong Cẩn không được hoan nghênh: “…”
“Để bé tự chơi đi, đừng để phiền tới huynh.”
Tuy Phong Cẩn đưa Trường Sinh tới, nhưng anh không muốn vì vậy mà làm chậm trễ công việc của đồng nghiệp.
“Không sao, không sao. Bé còn quá nhỏ nếu không chú ý dễ xảy ra chuyện.” Công việc chủ yếu của Kỳ Quan Nhượng là đăng ký hộ khẩu, may bên anh ta còn có chín vị nữ lang trợ giúp, kẻ làm sếp như anh trốn việc một chút cũng không sao. “Còn cậu, hồ sơ còn chưa sắp xếp ổn thỏa, e là phải bận tối tăm mặt mũi.”
Phong Cẩn im lặng trơ mắt nhìn Kỳ Quan Nhượng bế con gái mình qua một bên chơi.
Chẳng bao lâu sau, con gái nhà mình đã bám Kỳ Quan Nhượng.
Không phải chứ... Đây là con gái nhà ai chứ?
Trường Sinh cười khanh khách, đôi mắt to tròn cười thành vầng trăng cong vút, bé bò đi bò lại trên người Kỳ Quan Nhượng, hai người chơi với nhau vô cùng thân mật.
Không bao lâu sau, Từ Kha cũng tới.
Thấy sảnh chính vụ có thêm một bé gái, cậu nhíu mày lạnh lùng đi vòng qua như nơi không người.
“Cẩn thận một chút, giấu kỹ bé đi, coi chừng chủ công thấy lại cướp với huynh.” Từ Kha thấp giọng nói.
Kỳ Quan Nhượng nhướng mày: “Yên tâm, chủ công làm việc bữa đực bữa cái, sẽ không đến đây thường xuyên.”
Không phải ngày nào Khương Bồng Cơ cũng đến sảnh chính vụ, cô nếu không phải chơi bùn đất thì là nghịch đồ gỗ, gần như ngủ luôn trong phường mộc. Cô nghịch mấy cái gọi là mô hình vũ khí công thành gì đó, Mạnh Hồn và La Việt đều như người mất hồn cả ngày chạy theo cô.
Hoặc có thể nói là chạy theo những mô hình kia.
Lý Uân phụ trách ghi chép ruộng đất khai khẩn được và tỉ mỉ phân chia, chuẩn bị cho người dân thuê vào vụ xuân. Những vấn đề như nông cụ, trâu bò cũng phải được ghi chép, Lý Uân còn phải nghe lệnh đến quận Thừa Đức thu mua hạt giống, gần như bận đầu tắt mặt tối.
Việc xây dựng huyện lị đã vào giai đoạn thứ ba, đường sá chủ yếu trong thành cơ bản đã hoàn thành. Con đường được lát gạch xanh vô cùng sang chảnh, dù tới mùa mưa mặt đường cũng vẫn sạch boong. Trong huyện Tượng Dương có một khu được dân chúng xưng là “khu quý tộc”, khu đó đều là phòng ốc mới xây nối liền nhau vô cùng đẹp đẽ.
Nhắc đến “khu quý tộc” không thể không nhắc tới hơn hai mươi cô gái Khương Bồng Cơ thu nhận trước đây.
Hầu hết bọn họ đều xuất thân giàu có, Khương Bồng Cơ thanh toán tiền bạc xong liền trả lại gia sản cho bọn họ. Các cô đồng ý bỏ tiền mua nhà mới, dù sao nhà cũ của các cô đều bị hủy hết rồi, có một số nơi còn bị phủ huyện lệnh thu hồi, nay cơ bản là không nơi để đi.
Nhìn thấy nhà mới được quy hoạch, ai cũng có ý muốn mua.
“Các ngươi giờ cũng xem như là một phần tử của phủ huyện lệnh, đã giúp phủ ta nhiều như thế cũng nên luận công ban thưởng. Như vậy đi, dãy nhà thứ năm loại hai sân một căn bốn nghìn quan tiền. Nếu trả không nổi có thể thanh toán trước tiền đặt cọc, số còn lại sau này chia ra trả góp. Nếu đồng ý thì ta làm một bản khế ước mới cho các ngươi.” Trước lời thỉnh cầu của các cô gái, Khương Bồng Cơ nghĩ ra một cách điều hòa hai bên: “Các ngươi có muốn vào phủ huyện lệnh làm việc không? Tiền lương phát theo tháng, có thể chọn lấy lương thực hoặc đổi tiền.”
Số người hiện nay còn có thể xử lý công việc được, nhưng sau này mở rộng địa bàn, đoán chừng sẽ chịu không nổi. Thừa dịp giờ còn có thời gian giảm xóc tranh thủ bồi dưỡng một nhóm người, sau này nếu cần liền có thể sử dụng ngay, vẹn cả đôi đường.
Những nữ lang này nghe xong ý kiến của Khương Bồng Cơ liền mở to mắt kinh ngạc.
Khoảng thời gian này làm việc ở phủ huyện lệnh đã phần nào giúp các cô quên đi tổn thương mà Thanh Y Quân gây ra. Dù rất mệt nhưng các cô đều rất thích cảm giác tự mình làm việc, cảm giác ấy phong phú và vui vẻ hơn ở sau hậu viện rất nhiều.
Nghe thấy mỗi tháng còn có tiền lương, các cô càng thích thú hơn.
Một số người đồng ý ngay, một số khác do dự một hồi rồi cũng gật đầu.
Nếu không có Khương Bồng Cơ, các cô đã sớm bị Thanh Y Quân hành hạ đến chết rồi, dù không chết thì gia sản cũng rơi vào tay người trong tộc.
Phụ nữ thất thân lại bơ vơ trong thời thế này hầu như không thể sống nổi.
Vị huyện lệnh trẻ tuổi này cho các cô cơ hội sống, có ngốc mới không nắm lấy.
Nếu có chức vị tại phủ huyện lệnh, những lão già mặt dày trong tộc sẽ không thể ép buộc các cô làm gì.
Không cần tốn nhiều sức, Khương Bồng Cơ đã có thêm hai mươi ba nhân viên tốt hiểu chữ nghĩa.
Bọn họ đều cảm tạ ân đức của cô, tăng ca muộn cỡ nào cũng không than thở, những công việc văn thư đều giành làm.
Chậc chậc, đời thật quá đẹp. >