Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 451




“Lời này của tiểu chủ nhân khiến lão nô ngại quá.” Người này chính là chưởng quỹ của tiệm Tụ Bảo Trai ở Bắc Cương, tuy đã thoát khỏi tầng lớp nô tịch từ lâu nhưng đối mặt với giọt máu duy nhất của Cổ Mẫn ông vẫn tự xưng lão nô. Cách xưng hô này vừa thể hiện sự tôn kính với Khương Bồng Cơ vừa là tưởng nhớ Cổ Mẫn: “Xa cách hơn mười năm, tiểu chủ nhân đã lớn thế này rồi, bà chủ ở dưới suối vàng biết được sẽ vui mừng biết bao.”

Người thường đều trọng nam khinh nữ, vậy mà bà chủ vừa mới mang thai đã cầu thần bái phật khắp nơi mong ông trời ban cho con gái.

Cổ Tín sưu tầm không ít “Quan Âm tống nữ*” cho Cổ Mẫn nên cũng rất hiểu mong muốn của bà.

*Quan Âm tống nữ: nghĩa là Quan Âm tặng mệnh nữ, có thể hiểu là mong Quan Âm ban cho thai nhi là con gái.

Bây giờ nhìn con gái của Cổ Mẫn đã như ngọc thụ lâm phong, cuộc đời này cũng không hối tiếc.

Không đúng, khoan đã… Ngọc thụ lâm phong là cái quái gì?

Cố Tín nhìn Khương Bồng Cơ quyến luyến hồi lâu không nói được câu nào.

Khương Bồng Cơ nhìn đoàn binh mã ngoài thành: “Ông thực sự là người bên cạnh mẫu thân sao?”

Cổ Tín nói: “Tiểu chủ nhân chớ có hiểu lầm, những người kia đều là mượn của Liễu Châu mục. Thời thái bình thương nhân đi lại cũng không dễ dàng, huống chi là loạn lạc như hiện nay. Để có thể bình an mang đồ đến cho tiểu chủ nhân, lão nô đã mượn một ít binh mã của Liễu thái gia, không ngờ lại khiến cho tiểu chủ nhân hiểu nhầm.”

Khóe miệng Khương Bồng Cơ không nhịn được mà hơi cong lên, cô nói: “Đa tạ, không biết ta nên xưng hô với ông thế nào?”

Không nói đến tuổi tác với lai lịch của Cổ Tín, chỉ nhìn cách ăn mặc và phong thái của ông cũng biết không phải người bình thường. Khương Bồng Cơ sẽ không vì ông tự xưng “lão nô” mà thực sự coi ông là tôi tớ.

Nếu nói về tuổi tác, cộng cả tuổi kiếp trước lẫn kiếp này của Khương Bồng Cơ rồi làm tròn thì cơ bản có thể tính là cùng trang lứa với Cổ Tín.

Cổ Tín ngẫm nghĩ rồi nói với giọng hơi khàn: “Nếu tiểu chủ nhân không ngại thì gọi lão nô là chú Cổ là được.”

“Chú Cổ.”

Không biết Cổ Tín nhớ lại điều gì, tròng mắt hiện toàn tia máu nhưng lại rất vui vẻ đáp một tiếng: “Ừ!”

Ba người Phong Cẩn và khán giả xem livestream vẫn còn ngơ ngác, không hiểu tại sao tình thế lại đột nhiên chuyển hướng. Mãi cho đến khi hai người trò chuyện xong xuôi bọn họ mới hiểu ra mà thở phào một hơi.

Không phải đánh giặc là tốt rồi, Cổ Tín này chính là người quen của chủ công, không biết chừng còn mang đến thứ tốt.

Khương Bồng Cơ đã đoán được Cổ Tín mang thứ gì đến, cô cười đón lấy Trường Sinh trong lòng Phong Cẩn rồi thơm lên trán bé.

“Ngôi sao may mắn.”

Trường Sinh ngây thơ mở to hai mắt kêu a a, sau đó muốn thơm lại.

Khương Bồng Cơ không biết hành động lần này của cô đã làm Cổ Tín hiểu lầm lớn cỡ nào!

Ông kinh hãi nhìn Trường Sinh đang cười khanh khách di chuyển trên người Khương Bồng Cơ, sau đó lại trừng mắt với Phong Cẩn.

“Bế nó đi đi, tường thành gió lớn dễ bị cảm lạnh, trẻ con bị bệnh sẽ rất khó chữa.”

Khương Bồng Cơ nói xong rồi đưa cả chiếc áo chắn gió đang bọc Trường Sinh cho Phong Cẩn, bé con trông như bị tủi thân lắm vậy.

Huyện Tượng Dương đã hủy bỏ cảnh báo, người đến không chỉ không đem phiền phức cho cô mà còn tặng tiền, lương thực và ngựa.

Cổ Tín là người làm việc nghiêm túc và cẩn thận, ông tạm thời bỏ qua những rối rắm trong lòng, lùi lại phía sau một bước cùng Khương Bồng Cơ xuống thành, vừa đi vừa liệt kê những vật lần này ông mang tới, ngay cả số lượng hao hụt trên đường cũng trình bày rõ ràng. Cách làm việc thẳng thắn, quang minh lỗi lạc của ông khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy ông rất chân thành.

Nghe nói Cổ Tín đã sắp xếp sẵn da cừu và ngựa, mấy người Phong Cẩn đều nhìn ông bằng ánh mắt khâm phục.

Thứ bọn họ thiếu bây giờ không phải lương thực, đồ Cổ Tín mang tới đúng là đã giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt.

Lượng dân ở Thượng Kinh và Phụng Ấp di cư đến, cộng thêm mấy nghìn Thanh Y Quân, dẫn đến dân số huyện Tượng Dương hiện giờ còn nhiều hơn thời kỳ trước động đất. Mùa đông ở phương bắc Đông Khánh rất lạnh, trong thành không đủ quần áo chống rét. Thời gian trước Từ Kha còn rầu rĩ làm sao chống chọi qua mùa đông, không ngờ Cổ Tín lại mang da cừu tới, còn mang một lúc hơn mười nghìn tấm đã sơ chế.

Nếu như mua da cừu ở Đông Khánh giá cả sẽ không hề rẻ và có lẽ cũng không mua được nhiều đến thế. Không chỉ vậy, lông cừu nuôi ở Đông Khánh vừa ngắn lại vừa thưa thớt. Lông cừu Cổ Tín mang tới vừa dài vừa dày, một tấm da cừu nắm trong tay vô cùng có trọng lượng.

Nhưng mà da cừu thế này làm sao mà chế tạo thành quần áo chống rét được đây?

Khương Bồng Cơ nhíu mày nghĩ đối sách, đám người xem livestream kia cũng đang vắt óc suy nghĩ.

[Ha Ha Ha Ha Ha]: Hay là dứt khoát cắt lớp lông cừu trên mặt thành độ dài thích hợp luôn?

[Tiền Nhuận Bút Cuối Cùng Cũng Đến]: Cắt thì không vấn đề, nhưng bác nhìn lông cừu kia dày cỡ nào, cảm giác chủ nhân của đống lông cừu đó từ khi sinh ra đến lúc bị thịt chưa cắt lông bao giờ. Nếu như chỉ cắt độ dài cho thích hợp thì đống lông cắt đi phải làm thế nào? Lãng phí cũng không tốt...

[Lại Có Tiền Rồi]: Đống lông cắt đi lại mang về sử dụng chứ sao. Rửa rồi nhét vào quần áo giống như bông là được.

Người xem không khỏi nghĩ đến cách làm của áo lông vũ, có vẻ như cũng không phải không được.

Khương Bồng Cơ lại cảm thấy có một tác dụng khác. Trước kia cô từng đi dạo ở viện bảo tàng lịch sử lớn nhất Liên Bang, đã thấy một vật gọi là “áo len sợi” dùng len dệt thành khăn quàng cổ, theo như giới thiệu lúc đó hình như bên trong cũng có thành phần của lông cừu... Chỉ là không biết làm thế nào biến lông cừu thành sợi để dệt.

Nếu như không có người xem livestream, có lẽ Khương Bồng Cơ phải tự bắt tay thử nghiệm rồi. Nếu thử nghiệm thất bại cô chỉ cần rửa rồi chải cho gọn, sau đó luồn vào trong quần áo, như vậy cũng có thể giữ ấm...

Nhưng hiện giờ có người xem rồi thì hỏi một câu là được, mọi người đồng lòng hợp sức cùng nghĩ cách. Thế là Khương Bồng Cơ bèn hỏi cách làm áo len sợi và khăn quàng.

Cô hơi lo lắng, nếu như thời đại mấy người xem livestream kia cũng không có đồ này thì làm thế nào?

Kết quả, người xem livestream không những không biết mà còn tặng cô một loạt hoa và mấy cái 666.

[Mỗi Ngày Đều Muốn Ngừng]: Lót dép ngồi hóng Streamer đan len sợi, ha ha, hình ảnh quá đẹp.

[Thật Muốn Giả Chết]: Tôi cảm thấy bọn Phong Cẩn cũng muốn phát điên rồi, Streamer, cô thương bọn họ một chút được không. Lúc bọn họ tăng ca thì cô nghịch bùn, lúc bọn họ tiếp tục tăng ca cô lại nghịch cọc gỗ, lúc bọn họ tăng ca đến mức sắp sụp đổ thì cô lại đi đan áo len... Tôi cảm thấy nếu như thời đại này có diễn đàn thì bọn họ sẽ lập một topic châm chọc Streamer, tiêu đề tôi cũng nghĩ xong rồi - Khương lột da tính cách xấu xa, không phát lương, không làm việc đàng hoàng!

[Có Việc Đốt Hương]: Ha ha, Khương lột da là cái quái gì? Cười đến đau cả bụng.

[Vô Sự Bãi Triều]: Mấy người không lập sao? Đoàn fan Phong Cẩn đã đặt biệt hiệu cho nhóm fan của Streamer rồi đấy.

Nhớ năm đó, tên đoàn fan của Streamer đều là các loại chức danh cao như “Nữ thần”, “Bệ hạ”.

Nhưng từ ngày Khương Bồng Cơ đánh hạ huyện Tượng Dương, phong cách ấy đã thay đổi hoàn toàn. Khương Bồng Cơ áp bức bóc lột sức lao động của bọn Phong Cẩn, bắt bọn họ tăng ca thêm giờ đẩy nhanh tốc độ, mấy tháng không trả lương, đoàn fan của cô đã thay đổi biệt hiệu thành “Khương lột da” rồi.

Mặc cho người xem cười ha ha, Khương Bồng Cơ đã bắt đầu nghiêm túc suy tính khả năng làm ra len. >