Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 503




Người phụ nữ kia bị câu trả lời quá dứt khoát của nữ binh sĩ làm cho bối rối, vô thức buột miệng hỏi lại.

“Tại sao lại không thể?”

Chẳng phải cô ta cũng là nữ ư, tại sao không thể đưa bọn họ theo cùng?

Nữ binh sĩ kia đáp: “Hành quân đánh giặc không phải trò đùa, các cô tự tìm đường sống cho mình đi, tìm một nơi trốn tránh đợi tin tức từ huyện Thành An.”

Các cô gái cảm thấy hoang mang luống cuống, dường như không biết sau này nên đi đâu về đâu. Bọn họ rất sợ hãi trước thái độ vứt bỏ, không quan tâm đến mình của các nữ binh. Bọn họ muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trong lúc luống cuống liền buột miệng.

“Tại sao không cứu chúng tôi, không phải là các người sợ chúng tôi cướp đàn ông của các người nên mới nói thế đấy chứ?”

Bình thường loại phụ nữ thế này nói không chừng đã bị người ta nhảy lên vả cho gãy răng ra rồi.

Tuy người sống trong núi thường chất phác, nhưng chất phác không có nghĩa là không ngu muội hung hăng, mà cái kiểu hung hăng này thường nhắm vào những người yếu đuối.

Tuổi tác của nữ binh nằm trong tầm từ mười ba cho đến mười lăm tuổi, trong thời đại này thì chừng đó tuổi có thể bắt đầu tìm mối gả chồng được rồi. Nhưng đại đa số bọn họ đều là thiếu nữ chưa chồng nên không có sức miễn dịch với những lời thô tục thế này, sao có thể so được với đám đàn bà đanh đá điêu ngoa thực sự.

Cô nữ binh kia mặt mũi hết đỏ rồi lại tái, dường như bị khơi lên ký ức gì đó không hay.

Chẳng phải lúc mới đầu doanh trại nữ binh cũng bị ngộ nhận là doanh trại kỹ nữ sao. Lúc người nhà đưa cô đến, ánh mắt họ nhìn cô chẳng khác gì đang nhìn một đứa mắc bệnh dịch. Lúc họ đẩy cô vào “hố lửa” chỉ hận không thể né cô thật xa, cứ như thể trở thành “kỹ nữ” là lỗi của cô vậy.

Bây giờ doanh trại nữ binh đã được đính chính lại danh tiếng, trận tập kích lần này lại càng thể hiện rõ thực lực của doanh trại nữ binh, giờ chắc không còn tên đàn ông nào dám coi thường nữ binh sĩ nữa. Thế nhưng tâm trạng vừa sáng sủa lên được vài phần thì lại bị người ta chỉ chỏ chế giễu, ai mà chịu cho nổi?

Nữ binh siết chặt cây thương, chùm tua đỏ trên đầu mũi thương vẫn đang tí tách nhỏ máu, ánh mắt cô lạnh băng nhìn người vừa lên tiếng.

Cô xì một tiếng khinh miệt, quay đầu bước đi.

Cô đã chuyển lời rồi, nếu bọn họ không chịu nghe lời mà mất mạng, các cô cũng không quản được.

Người phụ nữ kia càng nghĩ lại càng cảm thấy mình có lý, đang muốn tranh luận đến đầu đến đũa một phen thì nữ binh đã quăng cho cô ta một cái nhìn khinh bỉ rồi quay người đi mất… đi thẳng… ngay đến một cái liếc xéo dư thừa cũng chẳng thèm cho cô ta…

Nữ binh còn chưa đi được mấy nước, đằng sau đã nghe thấy tiếng người phụ nữ kia ngồi bịch trên mặt đất, chân duỗi dài ra, hai tay vỗ bồm bộp vào đùi, gào lên ăn vạ, mắng Thanh Y Quân mất hết tính người, mắng mình sao mà khổ thế, mắng ông trời sao mà bất công…

“Đã chuyển lời chưa…”

Doanh trại nữ binh để lại một bộ phận rút lui sau cùng, Khương Lộng Cầm chính là một trong số những người ở lại.

Nữ binh sĩ kia nói: “Đã chuyển lời rồi ạ, nhưng bọn họ có nghe hay không thì không biết.”

Khương Lộng Cầm lạnh lùng, nói với giọng bình thản: “Mỗi người một số mệnh, nếu bọn họ muốn chết ở đây thì mặc kệ, thời thế bây giờ thứ vô giá trị nhất chính là mạng người. Người muốn tự cứu mình thì còn có thể cứu được, kẻ muốn người khác cứu mình thì xác định là đã hết thuốc chữa rồi.”

Hành quân đánh giặc, vốn dĩ đã là việc cận kề sống chết, bản thân binh lính còn không lo được lấy đâu ra thời gian lo những cái khác.

Không thấy vừa nãy đám Thanh Y Quân hộ tống lương thực bị giết sạch không còn một mống sao?

Ngoại trừ do các nữ binh ra tay quá ác và đám phụ nữ kia thấy Thanh Y Quân không thể phản kháng chạy đến đánh hôi thì còn một nguyên nhân khác nữa.

Không phải lúc nào cũng cần tù binh, một khi đã trở thành tù binh thì bất kì lúc nào cũng có khả năng mất mạng.

Có lúc đội quân phải tăng tốc độ hành quân, tù binh chính là tảng đá vướng chân, nhân từ một chút thì cho một nhát chết luôn, còn tàn nhẫn hơn thì chôn sống. Thậm chí nếu quân lương không kịp cung ứng, tù binh sẽ bị giết, chế biến thành thịt khô ăn cho đỡ đói.

Chủ công tài sản hùng hậu, chưa đến mức biến bọn chúng thành thịt khô.

Chẳng qua tù binh vẫn là vật cản đường, Khương Lộng Cầm cũng sẽ không nương tay.

Tù binh còn có thể làm lao dịch không công chứ đám phụ nữ đó thì làm được gì?

Dù sao bọn họ cũng đã làm hết tình hết nghĩa rồi, nếu đầu óc đối phương sáng ra thì sẽ không ở đây chịu chết.

Khương Lộng Cầm thu ánh mắt về, bình tĩnh nói: “Đi thôi, mau chóng đuổi kịp đội ngũ.”

“Tuân lệnh!”

Đợi đoàn người đi rồi, đám phụ nữ đó mới hốt hoảng nhìn nhau. Vài người thông minh đã đi tìm chỗ trốn, một số thì vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình mà than thân trách phận, ngồi đó ăn vạ, nói năng toàn những lời dơ bẩn, thi thoảng còn mắng cả binh lính của doanh trại nữ binh. Tóm lại bọn họ chưa bao giờ nghĩ nữ binh là binh lính thật sự chứ không phải thứ kỹ nữ bán sắc. Còn cả những người đã bị Thanh Y Quân giày vò thành cái xác không hồn, căn bản không quan tâm đến thế giới bên ngoài.

“Cái đám trời đánh thánh vật kia …”

Có người lạnh lùng cười giễu, nói bằng giọng quái gở: “Ai bảo mày xấu, người ta dựa vào cái gì mà coi trọng mày? Nấu lên ăn còn ngại giắt răng, cưỡi còn sợ bẩn. Sao lúc cái đám súc sinh đó cưỡi mày không thấy mày chê bôi cái nọ cái kia, lúc đấy sao không thấy mày hận chúng nó.”

Người phụ nữ đang nói chuyện rất căm hận mụ đàn bà đang ăn vạ kia.

Trong số đám phụ nữ này không ít người sống cùng thôn. Lúc đám súc sinh Thanh Y Quân ép buộc mụ đàn bà ăn vạ kia, vì để bảo vệ mình mụ ta đã khai ra chỗ ẩn náu của không ít phụ nữ trong thôn nhằm lấy lòng đám Thanh Y Quân.

Một con mụ ngu không ai bằng, lòng dạ thì độc ác vô cùng.

Nếu như mụ ta không làm vậy thì vô số phụ nữ trong thôn đã trốn thoát rồi.

Tất cả đều tại con mụ góa phụ lòng dạ độc ác này, có người không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, có người bị cưỡng bức đến chết, có người cắn răng chịu đựng từng tên súc sinh đến cưỡng bức, còn có người bị chặt đứt chân tay, cắt ngực, cho vào nồi đun chín…

Tại sao con mụ đó không đi chết đi!

Con mụ đó như thể giẫm phải đuôi giãy nảy lên, giương nanh múa vuốt nhào đến cào lên mặt người phụ nữ kia.

Nhưng mụ ta không làm được, một viên đá từ đâu đến đập trúng đầu mụ ta, trán mụ ta toác ra một cái lỗ máu tươi chảy be bét.

Mụ ta lại gào lên ăn vạ, nước mắt nước mũi tùm lum trên mặt.

Trước kia khi thôn làng còn bình yên, mụ ta rất hay ngồi lê đôi mách, thêu diệt bịa chuyện các cô gái trong làng dan díu với người đàn ông khác, mồm nói toàn những thứ thô bỉ thậm chí còn khiến người ta mất mạng. Mụ ta biết rõ gã đồ tể giết heo trong thôn cực kỳ hẹp hòi, có ham muốn chiếm hữu vợ mình rất lớn, thế mà vẫn bịa đặt rằng cô vợ mới lấy về của gã đồ tể dan díu trong nhà một tên côn đồ trong thôn, nói cứ như mụ ta nhìn thấy thật.

Cô vợ đó không cãi được, bị gã đồ tể ghen tuông lỡ tay đánh chết, lúc này mụ ta mới ngượng ngùng câm miệng.

Không ít người xem thường hành vi rạch mặt ăn vạ này của mụ ta, bọn họ im lặng lấy quần áo trên xác đám Thanh Y Quân để che thân, chuẩn bị chạy trốn. Bọn họ không muốn ở lại đây chờ chết, còn về phần đứa nào ngu thích chết thì cứ chết một mình đi. >