Sự thật chứng minh rằng, Vệ Từ rất hiểu Khương Bồng Cơ, anh đã đoán đúng.
“Cử trinh sát giám sát hướng đi của hai nhóm Thanh Y Quân ở huyện Giác Bình và huyện Mậu Lâm, nếu bọn chúng có dấu hiệu xuất binh phải báo lại ngay lập tức.”
Khương Bồng Cơ khẽ híp mắt, cô vốn định từng bước thâu tóm bốn huyện của quận Phụng Ấp cho chắc chắn, nhưng đám Thanh Y Quân ấy chán sống rồi thì cô sẽ cho chúng một cơ hội để chết, chỉ cần bọn chúng dám tấn công huyện Tượng Dương, cô sẽ khiến đám khốn nạn ấy không còn chỗ mà về.
“Rõ!” Mạnh Hồn đáp hùng hồn: “Mạt tướng tuân mệnh!”
Đa phần lính trinh sát đều thuộc quân tiên phong, nhiệm vụ này tất nhiên do ông đảm nhận.
Từ Kha nói: “Bẩm chủ công, quân số hiện tại không đủ, nếu chia ra tấn công huyện Mậu Lâm và huyện Giác Bình thì sợ là lực bất tòng tâm...”
Cậu nói xong thì liếc Kỳ Quan Nhượng và Vệ Từ, mong hai người này hiểu ý mà ra mặt khuyên nhủ chủ công cùng cậu. Nhưng Kỳ Quan Nhượng cũng là dân xóm liều, Khương Bồng Cơ chơi liều như thế càng đúng ý anh ta, còn Vệ Từ thì... anh biết khó mà khuyên được chủ công nhà mình, nếu lần này anh dám mở miệng khuyên một câu, chắc lần sau cô sẽ còn chơi liều hơn nữa.
Dựa theo tình hình giao chiến lúc trước, nếu Thanh Y Quân muốn tấn công huyện Tượng Dương thì buộc phải điều động một lượng binh mã cực lớn. Phải biết rằng khi Khương Bồng Cơ đánh chiếm huyện Tượng Dương, trong huyện lúc đó có hơn mười nghìn Thanh Y Quân, nhưng không phải đều bị cô dọn dẹp sạch sẽ rồi sao? Thế nên nhân số quá ít thì khác nào đi nộp mạng, căn bản không có tính uy hiếp.
Muốn hạ được huyện Tượng Dương thì chúng phải điều động phần lớn quân sĩ lên tiền tuyến, đến lúc đó, hậu phương sẽ trở thành điểm yếu của chúng. Chiếm huyện Giác Bình và huyện Mậu Lâm cùng một lúc là chuyện có thể làm được, nhưng cần phải có máu liều cực mạnh và phán đoán cực tốt.
Từ Kha thấy không ai ho he gì thì hiểu ngay suy nghĩ của hai kẻ hố hàng này ngay, cậu chỉ đành thầm ai thán trong lòng. Một cây làm chẳng nên non, một mình cậu không thể thay đổi quyết định của chủ công.
Khương Bồng Cơ ngồi trên ghế chủ tọa: “Vậy cứ quyết như thế đi, nếu Thanh Y Quân ở hai huyện ấy rục rịch phái binh thì chúng ta sẽ xuất chinh chiếm luôn sào huyệt của chúng. Nếu chúng ngoan ngoãn biết điều thì ta cho chúng được tự do nhảy múa thêm một thời gian nữa.”
Xuất binh hay không được quyết định bởi hành động của đám Thanh Y Quân, còn việc cần làm bây giờ là xây dựng lại huyện Thành An. Đã có kinh nghiệm từ huyện Tượng Dương nên việc xây dựng lại huyện Thành An không phải việc khó, nhưng vẫn còn quá nhiều trở ngại đang bày ra trước mắt cô.
Trong đó, vấn đề nan giải nhất là dân chúng huyện Thành An.
Vì đám Thanh Y Quân ấy hoành hành ngang ngược, thanh niên trai tráng có sức khỏe trong huyện đều chạy sạch rồi, giờ dân huyện đa phần là người già, người nào người nấy đều đói đến mức xanh xao vàng vọt. Nhà ai cũng sạch bách lương thực, mà dù còn đi nữa, họ cũng không dám nhóm lửa nấu cơm, sợ bọn Thanh Y Quân thấy khói bếp lại chạy đến vơ vét. Họ chỉ có thể ngâm gạo trong nước cho mềm ra rồi ăn sống.
Khương Bồng Cơ nghe tin tức do Từ Kha báo lại, tâm trạng vui vẻ cũng vì vậy mà trở nên nặng nề.
“Dân huyện có tầm bao nhiêu người?” Khương Bồng Cơ hỏi.
“Chắc không đến ba nghìn người đâu ạ.” Từ Kha đáp.
Vấn đề nghiêm trọng hơn nữa là, vì ăn uống thiếu chất trong thời gian dài, sức khỏe của hơn hai nghìn người ấy rất yếu, dù Khương Bồng Cơ có cứu tế lương thực thì họ cũng không thể trở lại lao động một cách hiệu quả được. Xem ra tình huống của huyện Thành An còn kém hơn huyện Tượng Dương nhiều.
Giờ còn chưa biết rõ hướng hành động của Thanh Y Quân tại hai huyện Mậu Lâm và Giác Bình nên bọn họ không dám tự ý điều động quân đội, chỉ sợ lỡ xảy ra chuyện gì thì khó bề cứu viện.
Khương Bồng Cơ nói: “Để ta đi xem sao.”
Ở một nơi khác, ba mươi mốt tên lính vi phạm quân lệnh đang chịu hình phạt, may là tình tiết phạm tội không quá nghiêm trọng nên chỉ bị dạy dỗ lại một trận thôi. Chỉ có duy nhất một tên, theo quy định của quân đội thì phải bị đánh chết trước mặt toàn quân để cảnh cáo và răn đe kẻ khác.
Người thi hành hình phạt là Khương Lộng Cầm. Tên lính kia bị trói gô lên rồi đưa đến thao trường tạm thời. Khương Lộng Cầm lạnh lùng đọc tội danh của phạm nhân, toàn bộ quân sĩ đều xôn xao.
Trước giờ chỉ nghe nói cưỡng hiếp phụ nữ là có tội chứ chưa từng nghe nói cưỡng hiếp đàn ông cũng bị xử lý theo quân pháp. Nhưng trong luật quân đội có ghi rõ ràng là “cấm cưỡng hiếp và giết hại dân chúng”, người đàn ông kia cũng là dân, binh sĩ làm vậy là phạm pháp rồi.
Đám binh sĩ tuy ngoài mặt thì không có ý kiến gì nhưng trong lòng cũng có hơi nghi ngờ và phản đối. Người bị hại kia vốn là “kĩ nam” của Thanh Y Quân, động tay động chân với cậu ta cũng tính là phạm pháp à?
Không phải chứ?
Nhưng họ không dám hỏi vấn đề ấy mà thầm ghi nhớ trong lòng, miễn ngày sau lỡ đầu óc u mê rồi giẫm vào vết xe đổ.
“... Dựa theo quân luật, đánh chết!” Khương Lộng Cầm lạnh lùng đọc: “Hành hình!”
Có tổng cộng bốn người hành hình. Hai nữ binh áp chế hai vai của tên lính phạm tội, tránh cho hắn vùng vẫy, hai nữ binh khác thì cầm gậy trong tay.
Tên lính nọ đương nhiên không chấp nhận hình phạt này, hắn ta dùng đủ mọi cách để giãy giụa, gân xanh trên mặt giần giật, mặt mũi đỏ bừng trông vô cùng hung ác, đôi mắt cứ như sắp lọt ra khỏi tròng đến nơi...
Gậy gỗ nặng nề kết hợp lực đánh mạnh đập thẳng lên da thịt con người, khiến hắn đau đớn đến mức ruột gan lòng mề nhộn nhạo như lệch khỏi vị trí vốn có. Nhưng miệng bị bịt kín, hắn có hận đến mấy cũng không gào lên được, không lâu sau thì hộc máu.
Hôm nay là một ngày gió lặng, trên thao trường hoàn toàn yên tĩnh. Cả đội quân ai nấy cũng mặt xanh như tàu lá chuối, sợ đến mức không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn tên lính kia giãy giụa yếu dần rồi hấp hối, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng trong đau đớn, từ lưng đến mông đã nát bầm, còn lộ cả xương.
Bốn nữ binh hành hình vẫn vững vàng, không hề bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng này chút nào.
Một nữ binh sĩ thấy tên lính đã ngừng thở thì buông bàn tay đang kiềm hãm hắn ra, nâng tay kiểm tra hơi thở và mạch đập của hắn rồi nói với Khương Lộng Cầm: “Hành hình kết thúc, phạm nhân đã chết.”
Khương Lộng Cầm phất tay: “Dọn thi thể của hắn đi, coi như là sự nhân từ cuối cùng chúng ta có thể cho hắn.”
Việc lần này là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những binh sĩ kiêu ngạo xốc nổi khác.
Trái với quân lệnh, ắt sẽ có kết cục thế này!
Từ đó, cả doanh trại đều nghiêm túc hẳn lên, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại quy định của doanh trại trong đầu, sợ bản thân mình sẽ bước vào vết xe đổ.
Đương nhiên, trừ điều đó ra thì vẫn còn một điểm tốt nữa.
Binh sĩ bên doanh trại nam giờ không ai dám vạ miệng trước mặt nữ binh, lỡ đụng mặt trên đường còn nhũn hết hai chân, hận không thể đi đường vòng nữa là.
Lương thực mà Khương Bồng Cơ mang đến rất đầy đủ, bọn Từ Kha bận rộn xử lý công việc văn thư ở phủ huyện Thành An, Mạnh Hồn thì dẫn hai đội quân đi sửa sang lại tường thành và cổng thành bị hư hại, Khương Lộng Cầm cũng dẫn những người khác đi mở lều phát cháo ở các nơi trong huyện.
Chừng ba bốn ngày sau, huyện Mậu Lâm và huyện Giác Bình chào đón vài vị “khách không mời mà đến”.
“Ôi tướng quân ơi, Thương Thiên Tướng quân nhà chúng tôi chết thảm quá, ngài phải báo thù cho ngài ấy...”
Mấy tên thủ lĩnh đang yên đang lành ăn sung mặc sướng hưởng thụ cuộc sống nửa năm nay, tự dưng phải chạy thục mạng ba bốn ngày, sao mà chịu được? Tên nào tên nấy đều nhếch nhác và thảm hại vô cùng, quần áo thì rách rưới, nghĩ đến mấy ngày khổ sở vừa qua mà thấy cay đắng lắm. Cũng vì thế mà khi khóc lóc cầu xin cũng càng thêm phần chân thật. >