Vệ Từ mở ra xem, khóe môi khẽ nhếch lên, trong con ngươi đen sâu thẳm hiện lên sự vui vẻ, anh đưa cuốn thẻ tre cho Phong Chân ở gần nhất.
Phong Chân gục trên vai anh như thể không xương, chỉ hận không thể dựa cả người vào người Vệ Từ.
Vệ Từ cầm cuộn thẻ tre chọc chọc vào người anh ta, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển sang Phong Chân, lúc này anh ta mới thầm mắng Vệ Từ âm hiểm.
Nhận lấy cuốn thẻ tre, mở ra nhìn, Phong Chân thoáng nhướng mày.
Tuy anh ta không có năng lực biết trước tương lai nhưng nhìn thấy thái độ của Khương Bồng Cơ và Vệ Từ, anh ta cũng đoán ra được đại khái.
“Trại nuôi ngựa của Bắc Cương xảy ra vấn đề à?”
Phong Chân không biết chuyện dịch ngựa, nhưng xem nội dung trong bức thư này cũng loáng thoáng đoán được chân tướng sự việc.
Dương Tư hỏi: “Cái gì? Trại ngựa của Bắc Cương có vấn đề?”
Nói rồi gã quay sang nhìn Vệ Từ với vẻ nghi ngờ, đột nhiên nhớ ra cái tên này đã từng úp úp mở mở chuyện này.
Mọi người đều đang lo lắng trước cái chết của công chúa An Y Na, chỉ sợ Bắc Cương mượn cớ này để tấn công Đông Khánh đang bất ổn, chỉ có mình Vệ Từ là thản nhiên như không, thậm chí còn có thái độ ngồi chờ xem kịch… Chẳng lẽ cậu ta đã sớm biết chuyện này?
Dương Tư nhận lấy cuốn thẻ tre từ tay Phong Chân, đọc nhanh như gió.
Càng đọc Dương Tư càng không hiểu.
“Trong này chỉ nói là các trại nuôi ngựa của Bắc Cương được canh phòng nghiêm ngặt, không hề nhắc đến tin tức khác, tại sao mọi người lại đoán chắc rằng trại ngựa đã xảy ra vấn đề? Có khả năng là Bắc Cương dự tính ra trận, để đề phòng quân địch thám thính nên tăng mạnh canh phòng ở các trại nuôi ngựa thôi. Phải biết rằng trại nuôi ngựa là xương sống của Bắc Cương, chẳng lẽ cái đám bụng dạ xấu xa mấy người chạy đến bỏ thứ gì đó vào trong thức ăn của chiến mã Bắc Cương à?”
Bắc Cương quá ỷ lại vào kỵ binh, tỷ lệ giữa bộ binh và kỵ binh là 1:2, thậm chí còn cao hơn nữa, bọn chúng chỉ hận không thể biến toàn bộ quân đội thành kỵ binh.
Kỵ binh mà không có ngựa chiến mạnh thì còn gọi là kỵ binh nữa hay không?
Trại nuôi ngựa được xem là tài nguyên chiến lược quan trọng của Bắc Cương, một khi nơi đó xảy ra vấn đề gì thì sức chiến đấu của kỵ binh gần như bỏ đi.
Không phải là vì kỵ binh không có năng lực tác chiến khi không có ngựa mà là kỵ binh Bắc Cương thiên về tác chiến trên lưng ngựa hơn. Khi không có ngựa chiến, nếu quân Bắc Cương và quân Đông Khánh xung đột, gần như bọn chúng không còn chiếm ưu thế, thậm chí quân Đông Khánh có thể dựa vào yếu tố thành trì mà dồn bọn chúng vào tình thế xấu.
Không phải là Dương Tư không nhìn ra sơ hở trong chuyện này, chỉ là gã không thể tưởng tượng được trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy thôi.
Trước đó không lâu Bắc Cương còn mài dao soàn soạt chuẩn bị làm thịt Đông Khánh, ngay sau đó trại nuôi ngựa lại xảy chuyện, ngựa chiến có vấn đề, đùa nhau đấy à?
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tĩnh Dung nói đùa rồi, trại nuôi ngựa của Bắc Cương canh phòng cẩn mật. Nếu ta có khả năng đầu độc đám ngựa sao không giết luôn Đại Vương Bắc Cương cho rồi? Chuyện này chẳng qua chỉ là dự đoán của ta, cho dù là thật hay giả, chỉ cần ngồi yên đợi là được.”
Dương Tư nhíu mày, nghĩ đến thái độ của Vệ Từ trước đó, gã lại cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như thế.
Gã đã tò mò đến mức ngứa ngáy, thế nhưng tính cách của Khương Bồng Cơ và Vệ Từ đều y hệt nhau, thích úp úp mở mở khiến người khác khó chịu đến muốn đánh.
Dương Tư mặt ngoài cười nhưng trong lòng thì không, gã nói: “Liễu Huyện lệnh đã có tính toán trước như vậy thì chắc hẳn là trại ngựa của Bắc Cương đã thực sự xảy ra chuyện rồi.”
Trong lúc nói chuyện, phong thư đã được truyền đi một vòng.
Những người còn lại cũng nghiêng theo hướng suy nghĩ của Dương Tư hơn, Bắc Cương tăng mạnh quản lý ở các trại ngựa có khả năng là vì đề phòng thám tử của nước địch.
Còn về phần trại nuôi ngựa có vấn đề… khả năng này có lớn không?
Bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này sẽ không trùng hợp đến thế, Bắc Cương đang muốn xua quân đánh phía Nam thì kỵ binh lại có vấn đề à?
Nhưng thế giới này có chuyện trùng hợp như thế thật.
Đại Vương Bắc Cương tức giận từ chối đề nghị giết ngựa mẹ của Ngột Lực Bạt, ông ta ôm tâm lý may mắn, cho rằng thú y có thể ngăn chặn dịch ngựa.
Kết quả là mỗi ngày đều có thêm ngựa chiến bị nhiễm bệnh, ngựa cái mang thai cũng chết hàng loạt, bầu không khí trong triều đình Bắc Cương càng ngày càng nặng nề. Thời kỳ ủ bệnh của loại dịch bệnh này có liên quan đến thể chất của vật bị truyền nhiễm, ngựa cái mang thai và ngựa con là hai đối tượng dễ bị lây nhiễm nhất, nên đương nhiên đối tượng bùng phát dịch đầu tiên chính là ngựa cái mang thai và ngựa con.
Cho dù mấy năm nay Bắc Cương giàu chảy mỡ nhưng cũng bị quy mô của dịch bệnh lần này làm cho giật mình hoảng sợ.
Trại nuôi ngựa không chỉ liên quan đến mạch máu của quân đội Bắc Cương mà còn liên quan đến mạch máu kinh tế của bọn chúng.
Mỗi một con ngựa cái mang thai hay ngựa con mất đi, là thiệt hại của bọn chúng lại nặng thêm một phần.
Chưa đến nửa tháng số lượng ngựa cái chết đã lên đến con số đáng sợ, hai nghìn năm trăm con, số lượng ngựa con càng thiệt hại nghiêm trọng.
Lúc này Đại Vương Bắc Cương đã không còn kiên nhẫn nữa, dùng cách mà Ngột Lực Bạt đã đề nghị, cho giết tất cả những con ngựa từng tiếp xúc với ngựa bệnh.
Có điều bây giờ đã quá muộn.
Ngoại trừ ngựa của trại ngựa có vấn đề, ngựa bình thường của các hộ dân du mục cũng có dấu hiệu bị nhiễm bệnh.
Nhận được tin tức này, ngay đến cả Đại Vương Bắc Cương đã quen với sóng to gió lớn cũng đứng sững tại chỗ.
“Báo!”
Đã nghèo còn mắc cái eo, nhà dột còn gặp mưa.
Không có chuyện tồi tệ nhất, chỉ có chuyện tồi tệ hơn.
“Đại Vương, đã phát hiện ra chiến mã trong chuồng ngựa cũng bị bệnh!”
“Cái, cái gì?”
Ông ta kinh hãi, đập bàn đứng bật dậy, nhưng hình như do động tác quá đột ngột, cảnh vật trước mắt ông ta bỗng trở nên tối sầm.
Quần thần xung quanh kinh hoảng, đồng loạt xông lên phía trước đỡ lấy thân hình đang đổ gục của Đại Vương Bắc Cương.
Nếu như dịch ngựa chỉ lan tràn trong phạm vi trại ngựa, Bắc Cương còn có thể phong tỏa tin tức, thế nhưng lũ ruồi muỗi đã mang theo dịch bệnh phát tán ra ngoài, dân chúng chưa từng để ý đến những con vật nhỏ bé này, nào có phòng ngừa gì?
Khi ngựa của những hộ gia đình bình thường cũng phát hiện ra bệnh tình tương tự thì tin tức này hoàn toàn không thể che giấu được nữa.
Sùng Châu là nơi tiếp giáp với biên giới Bắc Cương, Liễu Xa là người nhận được tin này đầu tiên.
“Chiến mã… chết bệnh với số lượng lớn?”
Liễu Xa đã kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Mật thám nói: “Đúng ạ, tin tức này đã không giấu được nữa, số lượng chiến mã chết mỗi ngày đang tăng lên. Nghe nói những chiến mã bị bệnh thường thường thập tử nhất sinh, tỉ lệ chết rất cao. Chủ công, Sùng Châu cũng có không ít chiến mã, chúng ta có cần đề phòng không?”
Nếu như để dịch ngựa này tràn vào Sùng Châu thì bọn họ cũng khóc không ra nước mắt.
Bắc Cương có những đồng cỏ phì nhiêu, nuôi dưỡng ra vô số chiến mã, nhưng trong nội địa Đông Khánh thì chiến mã đều đến từ Thương Châu.
Thương Châu nằm trong tay Mạnh thị, cũng không biết Mạnh thị mắc chứng động kinh gì mà mấy năm gần đây toàn gây phiền phức, đối đầu với Liễu Xa.
Ở Đông Khánh muốn có được chiến mã thì không thể đắc tội với Mạnh thị.
Liễu Xa vì đã đắc tội với Mạnh thị nên chiến mã của Sùng Châu đều đến từ Bắc Cương.
Nếu đám ngựa chiến quý giá đó cũng chết bệnh thì sau này đánh giặc chỉ có thể chạy bằng xe “căng hải” thôi.
Liễu Xa cân nhắc nói: “Đương nhiên, nhất quyết không thể để dịch bệnh tràn vào Sùng Châu. Chuyện này… gửi một bức mật hàm đến cho Lan Đình.”
Chiến mã Bắc Cương chết bệnh với số lượng lớn, đối với Đông Khánh thì đây là một chuyện vô cùng tốt.
Liễu Xa là châu mục của Sùng Châu, nếu Bắc Cương tấn công Đông Khánh thì nơi chịu ảnh hưởng đầu tiên chính là Sùng Châu, nghĩ đã thấy áp lực của ông lớn đến mức nào rồi.
Bây giờ tổ tiên phù hộ, Bắc Cương xui như chó mực, Liễu Xa cảm thấy nửa đêm nằm trong chăn ông cũng không kiềm chế được mà bật cười.
Đương nhiên, chuyện Bắc Cương xui xẻo cứ thế mà kết thúc ư?
Không… chưa hết đâu! >