Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 695




“Dương Đô úy biết cha ta?”

“Cùng làm quan trong triều, làm sao có thể không quen biết. Năm đó phụ thân của cậu đảm nhiệm chức Quận thủ quản lý quận Hứa, quận Hứa lại giáp ranh với quận Đông Môn của Chương Châu. Mấy lần thiếu lương thực, ta đều mặt dày đến tìm phụ thân cậu để mượn lương mới có thể chuyển nguy thành an, dân chúng mới có thể sống yên bình.”

Xem ra, giữa Dương Kiển và Liễu Xa không chỉ không có thù hận mà Dương Kiển còn nợ Liễu Xa một mối ân tình lớn.

Nếu đã như thế thì dễ rồi.

Giật mất Bách phu trưởng của Dương Kiển chắc ông ta không nổi giận đâu nhỉ.

Hàn huyện vài câu, Dương Kiển nhìn Lý Vân và Điển Dần nói: “Hai người này là thuộc hạ của cậu?”

Khương Hồng Cơ chủ động chắp tay xin lỗi: “Vãn bối quản lý không nghiêm, để bọn họ mạo phạm đến Đô úy, khi về chắc chắn sẽ quản giáo nghiêm khắc”

Dương Kiển cũng biết đó chỉ là những câu xã giao, bảo là quản giáo nghiêm khắc, cùng lắm cũng chỉ mắng hai câu rồi thôi.

“Không trách bọn họ, hai người này đều là nam nhi cứng cỏi, là lớp hậu bối trẻ trung khiến người ta hâm mộ. Tranh chấp lần này cũng bắt nguồn từ lỗi của phía ta. Nếu không phải người này cố tình gây hấn với Hán Mỹ thì cũng không đến nỗi ầm ĩ đến tận giáo trường” Ông nói rồi quay sang nhìn nhóm người bên kia gọi một tiếng, một người đàn ông bước đến với cánh tay trái đang băng bó, mặt tái nhợt vì mất máu: “Chuyện này là người sai, mau xin lỗi Liễu Huyện lệnh đi.”

Người đàn ông trung niên đó cũng không nhiều lời, chắp hai tay xin lỗi cô.

Đã vậy Khương Bồng Cơ cũng không nói gì thêm nữa, chuyện này coi như là xong.

Nhưng...

“Vừa nãy nhìn thấy Đô úy chỉ dạy võ thuật cho Hán Mỹ, vãn bối vô cùng ngưỡng mộ, không biết có vinh hạnh được Đô úy chỉ dạy hay không?”

Nguyên tắc của Khương Đồng Cơ rất đơn giản...

Ngã ở đâu thì đứng dậy từ đó, mình chịu thiệt thì nhất định phải đòi lại, mất mặt ở đâu thì nhất định phải lấy lại thể diện từ đó.

Nhỏ bị đánh thì lớn ra mặt bênh vực, chuyện rất bình thường.

Tuy rằng không phải là lỗi của Dương Kiển nhưng thuộc hạ của Dương Kiển ra tay trước, ác ý gây hấn, Dương Kiển lại còn ra mặt dạy dỗ Hán Mỹ.

Nếu đã như thế cô ra tay dạy dỗ Dương Kiển cũng là chuyện bình thường.

Đám khán giả xem livestream loạn cào cào cả lên, bình luận tới tấp che mất nửa cái màn hình.

[Mục Huyền Anh Hãy Lấy Anh]: Ta thấy các hạ anh dũng hào hùng, có dám đánh với ta một trận?

[Mạc Vũ Đang Ở Trên Giường Mị]: Ngày lành cảnh đẹp thế này sao hai ta không làm một trận giải sầu?

[Tạ Uyên Là Thụ]: Một phút sau, Dương Kiển tủi thân nói: “Vừa nãy ta mới uống một chén trà...”

Vốn dĩ Dương Kiển muốn từ chối nhưng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Khương Bồng Cơ, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh chút hứng thú.

“Có gì mà không được?”

Khương Bồng Cơ ngại ngùng: “Vẫn bối tài sơ học thiển, không muốn mất mặt trước mọi người, liệu có thể tìm một nơi yên tĩnh không người được không ạ?”

Dương Kiển không nghi ngờ gì, dù sao cũng phải bảo vệ sự tự tôn của mấy cậu thanh niên, nhỡ đâu trái tim mỏng manh vỡ tan tành không thể cứu vãn được thì làm thế nào?

Kết quả...

Khương Bồng Cơ không chọn vũ khí mà định đánh tay không, đương nhiên Dương Kiển cũng không mặt dày dùng vũ khí.

Có điều ông nhanh chóng nhận ra đó là một sai lầm vô cùng lớn.

Dương Kiển không hiểu, thân hình gầy gò nhỏ nhắn đó làm sao có thể chứa đựng sức mạnh to lớn đến như vậy, giống như một quả núi nặng ngàn cân, khiến người liếc nhìn liền bỏ ngay ý định tranh đoạt. Tuy bản thân ông không tuyệt vọng đến mức đó nhưng sức mạnh của phương Bồng Cơ quá đáng sợ, Dương Kiển chỉ có thể bị động phòng thủ, thử tìm sơ hở. Có điều, Khương Hồng Cơ không phải tay mơ như Lý Vân, cô đã là một kẻ lão luyện, nhìn thì đâu đâu cũng có sơ hở nhưng thực ra chỗ nào cũng tràn đầy sát ý. Ban đầu Dương Kiển còn tưởng rằng mình có cơ hội, nhưng cái giá phải trả là ông suýt bị vặn gãy mất cánh tay phải.

Ông nhảy lên tránh ra xa, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nói với vẻ sợ hãi: “Giỏi giả heo ăn thịt hổ lắm, cậu rất giống cha cậu”

Xấu xa đến mức vô cùng!

“Đô úy quá khen rồi!”

Vẻ mặt Khương Bổng Cơ không chút thay đổi, lấy tay làm đao, đánh thẳng vào mặt như muốn phá vỡ gương mặt từ giữa.

Trong lòng Dương Kiển lập tức cảm thấy nặng nề, vội giơ tay đỡ cánh tay Khương Bồng Cơ, đồng thời điều chỉnh trọng tâm, hạ người xuống tránh né, đao gió ập đến lướt qua mặt ông.

“Võ nghệ của cậu đầu giống người cần chỉ dạy?”

Không chỉ không tìm được cơ hội, mà ngược lại còn bị Khương Đồng Cơ đề đầu đánh, những cái bóng mờ của cánh tay liên tiếp nối liền nhau khiến ông lạnh cả gáy.

“Đương nhiên là cần chỉ dạy rồi, có điều không phải là vãn bối đang xin Đô úy chỉ dạy. Nói thế nào Hán Mỹ cũng là thuộc hạ của vãn bối, đánh cậu ta có khác nào đang đánh vãn bối” Khương Bồng Cơ không chọn cách so tài với ông ta trước mặt người khác mà chọn một nơi không người, chỉ cần lấy lại được lợi ích thực tế, danh tiếng thì quăng cho Dương Kiển là được: “Đô úy cứ coi như ta trẻ con, thích gây sự, đừng tính toán với vãn bối. Đô úy cũng có thể tha thứ, đúng không?”

Trong lòng Dương Kiển âm thầm gượng cười, đối mặt với thế tấn công hung mãnh dày đặc của Khương Bồng Cơ ông chỉ có thể lùi lại phòng thủ.

Cũng may Khương Bổng Cơ không quá đáng, những nơi bị thương đều là những nơi bình thường, cũng không đánh vào mặt ông.

Điều khiến Dương Kiển kinh ngạc nhất không phải là tốc độ hay chiêu thức mà ngược lại chính là trực giác và kinh nghiệm của cô.

Nó không giống với kinh nghiệm và trực giác của một vị lang quân nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ mà giống với một người trải qua sống chết, bò ra từ đống xác người.

Nghĩ quá nhiều, Dương Kiển thất thần để lộ sơ hở, Khương Hồng Cơ chớp thời cơ di chuyển vào góc chết trong tầm nhìn của ông.

Tay phải của cô khum thành vuốt bóp lấy cổ ông, tay trái túm cứng lấy hai tay ông ép chặt ra sau lưng, sau đó ấn ông trên mặt đất.

Tất cả động tác lưu loát liền mạch.

Đợi đến khi Dương Kiển nhận ra thì đã mất cơ hội, ông không còn một chút phần thắng nào, chỉ đành chịu thua.

“Thôi thôi... đánh không lại đám thanh niên các cậu...”

Khương Bồng Cơ thả tay, đỡ ông đứng lên.

“Đa tạ Đô úy đã nể tình nương tay”

Khương Bổng Cơ nói thế hiển nhiên là đang chịu thua.

Dương Kiển biết cô đang cho mình thể diện, trong lòng vẫn cảm thấy không vui.

Có điều, ông cũng không phải là kẻ hẹp hòi, ông sẽ không chấp nhặt với phương Bổng Cơ.

“Cậu cũng giống phụ thân cậu, cả hai đều là các gia. Cha cậu thì mồm mép gian trá, còn cậu thì xuống tay không tha ai.”

Dương Kiển nói không sai, năm đó quận Đông Môn thiếu lương thực, tuy Liễu Xa có cho mượn lương nhưng lấy lãi thì cắt cổ.

Lãi tuy không bằng bọn cho vay nặng lãi nhưng cũng khiến Dương Kiển mở rộng tầm mắt, hiểu được cái gì gọi là lòng dạ xấu xa của đám văn nhân và miệng nam mô bụng một bộ dao găm của thương nhân.

Bây giờ ông lại nhìn thấy sự hung tàn của võ nhân từ trên người của con trai Liễu Xa.

“Vãn bối hổ thẹn”

“Liên minh lần này phụ thân cậu cũng không dám tiếp xúc nhiều với ta, cậu lại lỗ mãng lao đến. May mà ngoài

mặt vẫn tỏ ra có xích mích, cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cậu. Trong khoảng thời gian liên minh này có gắng kiềm chế, hai bên đừng qua lại quá nhiều để tránh ảnh hưởng đến cậu và phụ thân cậu.

Dương Kiển có thể làm được Đô úy ngoại trừ có chút xuất thân và tài năng ra, ông cũng không thoát được sự để bạt từ Xương Thọ Vương.

Hay nói một cách khác, trong mắt người ngoài ông chính là người của phe Xương Thọ Vương.

Khương Bồng Cơ cũng không từ chối một cách giả dối, đồng ý rất dứt khoát.

“Đúng rồi, vãn bối cũng có chuyện muốn thỉnh giáo riêng Đô úy”

Dương Kiển nói: “Chuyện gì?”

“Ngài và phụ thân của vãn bối cùng với phụ thân của Hán Mỹ - Tạ Khiêm quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?”

Dương Kiển tiếp xúc với Liễu Xa đa số đều trong những tình huống vì việc công, nhưng quan hệ của ông và Tạ Khiêm lại theo thiên hướng cá nhân.

“Lúc còn trẻ từng tiếp xúc, cậu hỏi cái này để làm gì?”

Khương Bổng Cơ khoanh tay trước ngực, gương mặt cô thoáng hiện vẻ sâu xa.

Cô muốn tìm thêm bằng chứng về một số việc.

Tuy Kỳ Quan Nhượng đã có được đáp án từ phía Ngụy Uyển nhưng Khương Đồng Cơ vẫn muốn điều tra thêm.

Có điều bây giờ vẫn không phải là thời cơ tốt để điều tra chuyện này.

Nghĩ đến đó vẻ mặt Khương Đồng Cơ thoáng thay đổi, lảng sang chuyện khác. >