Danh chính ngôn thuận xuất binh?
Ý chí của cô chính là lý do hợp lý nhất.
Đối với phương Bồng Cơ mà nói kế “dùng Thiên tử lệnh chư hầu”, nó chính là vô bổ của vô bổ.
Vì thế cho nên dù khán giả xem livestream đều cực lực khuyến cô thử xem mùi vị của việc “dùng Thiên tử lệnh chư hầu”, nhưng Khương Đồng Cơ vẫn không hề dao động.
“Bá Cao, không sao chứ?”
Khương Bổng Cơ đưa tay ra trước mặt Hoàng Tung, anh ta cũng đờ đẫn giơ tay ra, cô dùng một chút sức liền kéo bật anh ta đứng dậy.
“Đa tạ Lan Đình”
Hoàng Tung thở dài, đang định đưa tay lên lau mặt lại phát hiện ống tay áo cũng dính toàn máu bẩn, Cơn buồn nôn khó khăn lắm mới nhịn được lại xông lên. Anh ta vội vàng chắp tay xin lỗi, quay đi nồn thềm trận nữa, nhưng lần này chỉ nôn khan một cách khó chịu.
Còn về chuyện Khương Đồng Cơ là nữ, Hoàng Tung lại quên sạch bách, hoặc phải nói là căn bản anh ta chẳng còn tâm trạng đầu mà nghĩ đến chuyện này.
Lúc bà già đó tay không xé xác mấy tên Cấm vệ quấn, Dương Kiển liền xông lên lấy thân che chở cho Ấu đế, giờ đã không còn nguy hiểm, ông lại lui về vị trí cũ trong đám quần thần.
“Liễu Trọng Khanh... Đó thật sự là con gái ông à?”
Dương Kiển thuộc hàng võ tướng, quan hàm không đồng cấp với Liễu Xa, nhân lúc hiện trường hỗn loạn liền chạy đến hỏi Liễu Xa.
Liễu Xa thản nhiên nhếch môi cười nhạt, mở miệng ra là khiến đối phương cứng họng: “Không phải con gái ta, chẳng lẽ con gái ông?”
Dương Kiển tí nữa thì nổi đóa: “Ai muốn cãi cọ với ông? Ta đang hỏi nghiêm túc mà”
“Đương nhiên Lan Đình là con gái ta, mấy năm nay để nó phải sống dưới thân phận nam nhi, khổ nó quá” Liễu Xa bình tĩnh nói.
Dương Kiển không biết nói gì, vẻ mặt ông trở nên vô cùng kì quặc. Liễu Xa hỏi ông: “Sao thế? Sao vẻ mặt của ông là thế, chẳng lẽ ông đã từng chịu thiệt dưới tay Lan Đình à, nên bây giờ cảm thấy rất thất bại?”
Dương Kiển hừ một tiếng, quay ngoắt đi, không thèm để ý đến Liễu Xa.
Có điều, quả thật Liễu Xa đã nói trúng tim đen ông.
Thua một cậu thiếu niên, Dương Kiển còn có thể rộng lượng nói một câu “tre già măng mọc”, ông đã già rồi không bằng lớp trẻ. Nhưng bây giờ lại bảo với ông, cậu thiếu niên đã đánh bại ông thực ra là một cô thiếu nữ mới đối mươi, Dương Kiển không chỉ cảm thấy kinh ngạc, mà còn thoáng cảm thấy thất bại.
Có điều nghĩ đến cảnh tượng Khương Bồng Cơ cầm hốt bản bằng ngà voi giết người vừa rồi, ông lại không thể không phục.
Với bản lĩnh và thần lực như vậy, ông thua cũng không oán.
Thái giám và Cẩm vệ quan thu dọn thi thể của người phụ nữ kia rồi lau sạch vết máu trên mặt đất, Ấu đế cũng được bế vào trong thay một bộ Cổn phục khác. Hoàng đế sợ đến mức đái ra quần, vốn dĩ đã khó nghe rồi, bây giờ mà mặc nguyên bộ Cổn phục toàn mùi nước tiểu đó tiếp tục lên triều thì cũng thật quá hoang đường.
Dưới sự trợ giúp của lò hương, mùi máu tanh trong không khí đã tản bớt đi nhiều, nhưng cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi lại in sâu vào đầu quần thần có mặt.
Quần thần trở về vị trí của mình, Dương Đào có vẻ sợ hãi vỗ ngực: “Cha, cái vị Liễu Hi kia là nữ thật à?”
Dương Kiển cầm cái hốt bản trong tay, nghiêng đầu nhìn Dương Đào: “Liễu Trọng Khanh cũng đã thừa nhận, còn giả được nữa à?”
Dương Đào kinh ngạc hai mắt trợn trừng, nuốt nước miếng cái ực.
Cậu ta nghĩ đến cảnh Khương Bồng Cơ giết người trên chiến trường, cảm thấy thật khó mà chấp nhận nổi.
“Thật khó mà tưởng tượng nổi, vốn tưởng là một đấng nam nhi anh dũng, tại sao ngoắt một cái đã biến thành nữ nhi rồi?”
Đội quân của Dương Kiển đã từng hợp tác với phương Bồng Cơ, Dương Đào lại thích vùng thương múa kiếm, cậu ta vẫn luôn coi Khương Đồng Cơ là người anh em thân thiết đấy.
“Nữ thì có làm sao?” Dương Kiển khó chịu lườm thằng con trai vô dụng nhà mình một cái: “Là trai hay gái không quan trọng, quan trọng là bây giờ người ta đã trở thành Châu mục Hoàn Châu rồi! Con nhìn lại con xem, nếu như không có Thiếu Dương giúp đỡ, thì cha đây cũng không dám cho con đi theo cha”
Dương Kiển sầu thối ruột với tính tình của thằng con nhà mình.
Thằng con trai không bớt lo được, nếu như không có “bảo mẫu” kiếm bạn thân Nhan Lâm đi theo coi chừng thì Dương Kiển nào dám dẫn Dương Đào đi theo?
Cả đời này ông chỉ có một đứa con trai, ống thật sự rất sợ thằng nhóc vô tư đến vô ý nhà mình tự hành chết chính mình.
Dương Đào ấm ức bĩu môi, dáng vẻ đó khiến Dương Kiển tức đến mức muốn cho thằng con ăn đập.
“Ta thấy con còn giống quý nữ hơn là con gái của Liễu Trọng Khanh đấy! Đàn ông con trai ấm ức cái gì, ngẩng đầu lên
Tiết mục nỗi ấm ức hằng ngày của Dương Đào.
Ở một góc khác, khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, Vu Mã Thương trở về vị trí của mình, các đại thần xung quanh đều tránh xa ông ta, giống như ông ta là thứ sâu bọ.
Tuy rằng Vu Mã Thương vẫn luôn nói rằng bản thân bị oan, nhưng cảnh tượng vừa rồi quá kinh dị, các đại thần vẫn bị ám ảnh tâm lý.
Hứa Bùi lặng im không nói một tiếng, Hứa Phỉ hình như cũng nhớ ra cái gì đó, cầm hốt bản chọc chọc vào eo ông anh họ.
“Cái gì đấy?” Hứa Bùi tức giận lườm cậu ta.
Hứa Phỉ nhướn mày, vui sướng trên nỗi đau của người khác: “Bùi ca, nếu như đệ nhớ không nhầm thì trước kia huynh từng cho vũ cơ đến hầu hạ Liễu Hi?”
Gương mặt Hứa Bùi sa sầm.
Hứa Phỉ không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc đến là hắn ta lại bực.
Cả hai đều đều là con cháu nhà họ Hứa, Hứa Phi chơi hắn ta một số quá đau.
Hứa Bùi vẫn luôn cho rằng Hứa Phỉ nhúng tay vào vụ này để ly gián hắn ta và hai cha con nhà họ Liễu, đương nhiến bây giờ sẽ không có thái độ tốt với Hứa Phỉ.
“Hừ, đệ nhớ không sai. Nhưng thế thì có làm sao? Bên ngoài đang thịnh hành nam phong, chẳng lẽ để không cho phép Liễu Hi nhà người ta thích con gái? Chuyện như vậy mà cũng có thể khiến độ giật mình kinh ngạc, làm như chưa bao giờ nhìn thấy không bằng” Tâm trạng của Hứa Bùi trở nên tệ hại, cái thằng em họ như đồng đội heo này, ngu một lần hai lần còn chấp nhận được, vừa nãy còn nhảy ra làm hắn ta khó xử, phí mất một cơ hội để cha con Liễu thị chịu ơn mình.
* Nam phong: Phong trào đồng tính nam nam.
Hứa Phỉ muốn thấy ông anh họ mất mặt lại không ngờ ông anh họ nhà mình xấu tính, còn chửi cho cậu ta một trận.
Hứa Phỉ hừ lạnh, hai anh em tiếp tục ghét nhau như chó với mèo.
Trở thành đương sự bị người ta bàn tán, Khương Hồng Cơ lại rất bình thản.
Lần này, cô bình an, ổn định nhậm chức Châu mục Hoàn Châu, triều thần muốn đố kị cũng không đố kị nổi, người nào người nấy đứng im như khúc gỗ.
Dám ghen tị à?
Nghĩ đến mụ già vừa rồi đi, một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, chớp mắt một cái đã thành một bãi thịt nát.
Bọn họ đều là đám phàm phu tục tử, người ngợm làm sao bền chắc bằng đám tà ma quỷ quái, không cần đến năm cái hốt bản, một cái thôi cũng đã đủ để bọn họ về chầu Tây Thiên rồi.
Buổi triều kết thúc một cách đầu voi đuổi chuột, triều thần bá quan cứ lơ nga lơ ngơ rời khỏi đại điện.
Không đến nửa ngày sau, tin tức Khương Đồng Cơ là nữ cứ như thể mọc cánh lan ra toàn bộ hoàng thành Kham Châu.
“Ha ha ha... Dương tiên sinh, Phong tiên sinh, hôm nay Dân vừa nghe được một câu chuyện buồn cười cực!”
Lý Vân và các võ quan đều ở trong doanh trại ngoài thành, nhưng sau khi luyện binh xong cũng không còn việc gì khác liền vào thành đi dạo.
Đi được nửa đường, Lý Vân liền nghe được một tin đồn vô cùng buồn cười, lập tức chạy đi tìm Dương Tư và Phong Chân để chia sẻ.
Dương Tư không có mặt, Phong Chân một tay cầm bánh gặm, một tay đưa bút viết như bay, nghe thấy giọng cười của Lý Vân, suýt chút nữa thì viết sai.
“Chuyện gì mà buồn cười thế, nói để tiên sinh ta nghe xem nào?
Phong Chân đặt bút xuống, rồi nhét nốt miếng bánh còn lại vào miệng, uống miếng trả cho trôi.
“Ngoài kia có người nói chủ công nhà chúng ta là nữ, ha ha, tiên sinh bảo có buồn cười hay không?”
Phong Chân nhìn Lý Vân với vẻ thương hại, như thể đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ. Lý Vân cười ha hả, cười được một lúc liền phát hiện ra Phong Chân không cười, anh liền mất hứng dừng lại.
“Tiên sinh không thấy chuyện này buồn cười sao?”
“Đây là sự thật mà, chủ công vốn dĩ là nữ, có cái gì mà đáng cười?”
Lý Vân: “...” >