Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 779




Khương Bồng Cơ cau mày, nghĩ một hồi.

Gã đàn ông không để ý đến vết thương trên người, khóc lóc đau khổ gập người dập đầu hành đại lễ với Khương Bồng Cơ, gương mặt tục tăng mệt mỏi đầy nước mắt, vành mắt đỏ ửng.

“Trung lang tướng, chủ công của tại hạ chết oan uổng quá. Bây giờ chỉ còn lại một mình ấu chủ là hậu duệ, mong rằng Trung lang tưởng nhớ tình cảm cùng là quan đồng triều mà giơ tay cứu giúp, phái người đưa ấu chủ trở về quận Ngọa Long Hạo Châu, tại hạ nguyện đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa báo đáp Trung lang tướng...”

Gã đàn ông thân hình cao lớn quỳ sụp xuống khóc lóc nức nở, cho dù là ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ động lòng.

[Cơm Đĩa Tôm Hùm Tỏi Gia]: Cách cả cái màn hình mà tui cũng có thể cảm nhận được sự bất lực và đau khổ của đối phương. Người xưa thường hay nói, kẻ sĩ chết vì tri kỷ của mình, tui nghĩ vị Quân thủ quận Ngọa Long này cũng là “tri kỷ” của ông ta. Chủ công chết trận ngay trước mắt, không biết ông ta đã đau khổ đến mức nào.

[Tôm Thịt Viên]: Đau lòng +1, từ vẻ ngoài có thể thấy chắc người này cũng thuộc kiểu quả cảm, cương nghị, bây giờ lại khóc lóc thảm thiết như thế...

[Nước Sốt Cơm Trộn Bí Mật]: Mọi người đều đồng tình với ông ta à? Tui lại cảm thấy hơi ghét. Chủ công của ông ta chết, chiến hữu, đồng bào của ông ta chết, nhưng thế thì có liên quan gì đến Streamer nhà mình? Hiện tại kẻ địch đang rập rình như hổ rình mồi, Streamer cũng chưa lo xong cho bản thân, dựa vào cái gì mà phải đồng ý với yêu cầu của ông ta? Đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa? Streamer cũng đâu có thiếu thuộc hạ. Cho dù những gì ông ta gặp phải rất thê thảm nhưng vẫn không thể có chút thiện cảm gì với ông ta.

[Canh Táo Đỏ Ngân Nhĩ Hạt Sen]: Bác chiếu trên nói thế có hơi nghiêm khắc quá, nhưng tôi cũng nghĩ như bác, không thích chuyện này cho lắm. Nếu như Streamer đã vượt qua nguy hiểm rồi thì ông ta đưa ra yêu cầu này có khi Streamer cũng sẽ giúp. Nhưng bây giờ mà đòi cái này thì chẳng phải là thêm rắc rối cho Streamer à?

Các bình luận bay là là trên màn hình, mỗi khán giả lại có ý kiến riêng của mình, những khán giả đồng tình với gã đàn ông vẫn chiếm đa số.

Khương Bồng Cơ không quan tâm đến nội dung trên màn hình, bảo người đỡ gã đàn ông đứng dậy.

Cô nói: “Quận thủ quận Ngọa Long chết thảm trong tay địch, chỉ còn lại một hậu duệ, về tình về lý ta đều không thể bàng quan đứng nhìn. Ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi đi, nếu như ngay đến người cũng đổ gục thì ấu chủ của người biết trồng vào ai? Ngươi phải tỉnh táo lại thế mới bảo vệ được ấu chủ của ngươi.”

Câu trả lời của Khương Hồng Cơ có hơi mơ hồ, chỉ thoáng nhắc đến việc này, gã đàn ông thấy tình hình chuyển biến tốt liền thối.

“Đa tạ Trung lang tướng”

Trên người gã ta có rất nhiều vết thương, mất máu nghiêm trọng, sau một hồi nói chuyện lâu như vậy, tâm trạng cũng lên xuống vài lần, bây giờ đã kiệt sức, vô cùng mệt mỏi.

Quân y đưa gã ta lên cáng rồi khiêng đi.

Đợi bọn họ đi xa, ánh mắt của Khương Hồng Cơ trở nên lạnh đi.

Dương Tư đứng ra nói: “Chủ công, chuyện này không thể kết luận quá sớm được”

“Ta biết, thế nên ta đã đồng ý đâu?

Khương Bổng Cơ cười cười, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên vẻ mưu tính.

Phong Chân nghe vậy liền hiểu rõ kế hoạch của Khương Hồng Cơ, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười sâu xa khó đoán.

Chủ công đúng là chủ công, không dễ dàng bị ảnh hưởng mà làm theo cảm tính, chỉ có thể mới có thể tiến xa trên con đường này.

Anh ta nói: “Quận Ngọa Long nằm ở Hạo Châu, nơi này cũng không tệ. Chủ công định lợi dụng nó như thế nào?”

Miếng thịt đưa lên đến tận cửa có lý nào lại bỏ qua không ăn?

Nhưng Phong Chân muốn biết chủ công nhà mình muốn để lại để ăn hay là bán cho Hoàng Tung, để anh ta chịu nợ đây.

Khương Bồng Cơ nghĩ một lát rồi nói: “Quân tinh nhuệ của quận Ngọa Long đã bị tổn thất phần lớn, tàn binh bại tướng phá được vây thoát ra ngoài không có mấy. Chỉ dựa vào mấy người thương binh cùng với một Thái Tương mới mười một tuổi thì làm sao có thể giữ được quận Ngọa Long Bá Cao cũng ở Hạo Châu, anh ta là Quận thủ quận Mậu Đức, ngay cạnh quận Ngọa Long, làm sao anh ta không nghĩ đến cơ chứ? Cho dù không nhắc đến Bá Cao, chỉ riêng các thế lực bản địa ở quận Ngọa Long, Thái Tương cũng đã không thể khống chế được... Quả đúng là một miếng bánh thơm phưng phức... Không khác gì một đứa trẻ con ôm cục vàng chạy khắp phố”

Nói rồi, Khương Đồng Cơ lại bổ sung thêm: “Còn về phần lợi dụng như thế nào, trước mắt vẫn chưa quyết định được, ta muốn nghe ý kiến của mọi người”

Nghe đến đó, đống bình luận liền biến thành một loạt dấu chấm than, đầy kinh ngạc.

Đờ phắc!

Streamer nhà mình căn bản là không nghĩ đến chuyện giúp đỡ tàn binh của Ngọa Long, mà ngược lại còn muốn lợi dụng đối phương?

Không ít khán giả cảm thấy không phục, thế này có khác gì bắt nạt trẻ con, cướp đoạt gia sản nhà người ta? Nhưng bọn họ biết, thời đại mà Streamer nhà bọn họ sinh sống khác với thời đại của bọn họ, bọn họ cảm thấy làm thế là quá đáng, vô nhân tính nhưng sự thật chứng minh, quyết định của phương Bồng Cơ mới là chính xác.

Nếu như cô nhân từ nương tay, thì đừng nói là tranh đoạt thiên hạ, ngay đến bản thân cô và người nhà cô cũng không thể bảo vệ được.

Thế cho nên khán giả đều im lặng, trừ một số thành phần tính tính nóng nảy, nhảy ra tỏ vẻ buồn nôn.

Gia thần của Quận thủ quận Ngọa Long đã khóc lóc cầu xin như vậy rồi, tại sao Streamer vẫn không chút cảm thông, ngược lại còn âm mưu cướp đoạt gia sản của người ta.

Nếu dùng lối suy nghĩ của thời hiện đại để lý giải thì – cha người ta vừa mới chết vì sự cố ngoài ý muốn, để lại một số tài sản cho cậu nhóc Thái Tương này, Streamer và cậu nhóc Thái Tương không liên quan gì đến nhau, chỉ đi ngang qua cứu Thái Tương mà thôi, ấy vậy mà cô lại đứng ngoài nghĩ xem nên chia số tài sản của người ta như thế nào, đây không phải là độc ác thì là gì?

Đương nhiên Khương Bồng Cơ cũng chẳng thèm để ý đến đám bình luận này.

Lý Vân sau một hồi lâu im lặng, cụp mắt suy nghĩ, anh lên tiếng thử hỏi: “Hay là cho Thái Tương mượn binh?”

Nói cho Thái Tương mượn binh chẳng qua chỉ là cái cớ.

Trên danh nghĩa thì là giúp đỡ Thái Tương nhưng thực chất lại danh chính ngôn thuận khống chế Thái Tương.

Bây giờ Hoàng Tung không dám chơi cứng với phương Bồng Cơ, nếu như Khương Đồng Cơ dùng cách cưỡng đoạt này để chiếm quận Ngọa Long thì anh ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng mà... Khương Đồng Cơ cau mày, nhớ lại bản đồ của Đồng Khánh,

Lý Vân thấy cô không nói gì, lại lén lút quay sang nhìn Dương Tư và Phong Chân, thoáng rụt cổ lại.

Có phải anh lại cho ra một ý kiến ngu xuẩn rồi không?

Phong Chân thở dài nói: “Quả thật quận Ngọa Long là một nơi không tồi, nếu như có thể chiếm được nơi này thì mọi hoạt động của Hoàng Tung đều nằm trong tầm mắt của chủ công, từ đó có thể kiềm chế anh ta, không sợ anh ta khuếch trương thế lực. Nhưng mà... Tiếc là... Không thể không vứt bỏ...”

Sùng Châu, Hoàn Châu và quận Hử, tất cả đều nằm ở phía Bắc của Đông Khánh.

Theo cái nhìn của Phong Chân, thì mảnh đất Ngọa Long này có hơi nửa vời, nếu như chiếm được nơi này thì chiến tuyến sẽ bị kéo dài.

Không chỉ như thế, quận Ngọa Long thuộc vùng núi non hiểm yếu, là nơi các thế lực đều muốn tranh giành.

Nếu như Khương Bồng Cơ thực sự chiếm nơi này, binh lực cũng phải phân tán về phía Nam, để đảm bảo nếu quận Ngọa Long xảy ra chuyện gì đều có thể kịp thời chi viện.

Nếu là như vậy sẽ dẫn đến một vấn đề khác...

Nếu như Khương Bổng Cơ phân tán binh lực về phía Nam, vậy thì phải bố trí phòng thủ Bắc Cương như thế nào?

Đối với phương Bồng Cơ mà nói, quận Ngọa Long bây giờ rất vô dụng, không khác gì một cục khoai lang nóng phỏng tay.

Không bằng lấy nó làm điều kiện để hợp tác với Hoàng Tung, giành nhiều lợi ích hơn.

Có điều không thể để Hoàng Tung dễ dàng nhặt được một món hời như thế, đám Dương Tư cũng không muốn.

“Chuyện này cứ tạm gác lại đã” Khương Hồng Cơ cụp mắt, giấu đi mưu kế hiện lên trong đôi mắt: “Quan trọng nhất bây giờ là làm sao qua được ải Gia Môn một cách an toàn, tránh bị kẻ địch phục kích. Nếu như đi theo con đường cũ mà Quận thủ quận Ngọa Long đã đi thì bây giờ chúng ta nghĩ nhiều như thế cũng vô dụng”

Tất cả mọi người đều hiểu.

Mạnh Hồn im lặng một lúc lâu, đột nhiên đứng ra nói: “Chủ công, Hồn có một chuyện không biết có nên nói hay không...”

“Không sao, cứ nói đi”

“Hồn nghi ngờ, rất có khả năng tên gián điệp kia đang ẩn núp trong tàn quân của quận Ngọa Long” Nụ cười trên mặt Khương Đồng Cơ càng rõ ràng: “Ngươi cũng nghĩ như vậy?” >