Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 801




Trừ các võ tướng do Mạnh Hồn dẫn đầu tin tưởng vào những gì Khương Hồng Cơ nói thì những người

khác đều đưa mắt nhìn nhau đầy nghi ngờ, rõ ràng là không tin.

Không nói đến hai người Dương Tư và Phong Chân, ngay cả Tề Khuông và Thiệu Quang mới ra nhập cũng đánh hơi được có điều gì đó mờ ám

“Ha, quen là tốt rồi, tính cách chủ công là vậy đấy.”

Phong Chân bày ra vẻ ta đây là người qua đường, ai ủi hai bạn nhỏ ngây thơ mới vào. Tề Khuông là vì vẻ ngoài của mình mà phong cách làm việc có phần khiêm tốn và khép kín, không thích nói chuyện, còn Thiệu Quang thì khá là cởi mở. “Chủ công làm như vậy không sợ chọc giận Phù Vọng sao?”

Chủ công muốn lôi kéo người ta chứ không phải là đắc tội với người ta, nếu như hai bên ầm ĩ quá thì sau này làm thế nào?

Phong Chân thản nhiên cười, anh ta nói: “Chân và Tĩnh Dung đã từng phân tích, chúng ta vẫn luôn cho rằng Phù Vọng khác với người trong thế tục, càng không thể đánh giá gã theo ánh mắt của người bình thường. Chẳng lẽ Sùng Minh không phát hiện ra gã không hề có sự rầu rĩ sau khi thất bại, cũng không vì thế mà tức tối với chủ công? Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thất bại trước đó đối với gã mà nói chẳng là gì cả. Tên này đã sớm có ý định quy phục, nhưng chủ công không chịu cho gã bậc thang để trèo xuống sau khi đã làm cao, gã không xuống được... Đương nhiên chỉ có thể mạnh miệng chống đỡ mà thôi...” Danh tướng bình thường một khi đã bị người ta đạp từ trên mây xuống bùn, dù tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ không có phản ứng gì như thế này.

Không gào lên chửi mắng chí ít cũng sẽ lườm cho cháy mặt hoặc tỏ ra lạnh lùng xa cách. Nhưng Phù Vọng thì sao? Đối phương rất bình tĩnh thừa nhận thất bại của mình, hơn nữa thái độ với Khương Đồng Cơ – kẻ đầu sỏ gây ra tình cảnh hiện giờ của gã lại rất bình thản. Phong Chân phân tích cẩn thận điểm này mới rút ra được một kết luận. “Phù Vọng không quan tâm đến việc trung thành với ai, chỉ quan tâm đến việc người mà gã sẽ trung thành có thể đem lại lợi ích gì cho gã. Lợi ích ở đây không nhất thiết là vàng bạc châu báu... Thứ Phù Vọng để tâm nhất là gì? Có lẽ là đám thuộc hạ cũ của hắn. Cứ đợi mà xem, sớm muộn gì gã cũng chủ động thỏa hiệp mà thôi.”

Hay nói cách khác, chỉ cần Khương Hồng Cơ vẫn còn nắm giữ những người đó trong tay, sớm muộn gì Phù Vọng cũng sẽ quy thuận. Thiệu Quang nói: “Nếu như không thể dùng đức độ để thuyết phục gã thì dù Phù Vọng có quy thuận thì đó cũng chỉ là giả bộ, nói không chừng trong lòng gã sẽ oán hận.” Phong Chân nói với vẻ chắc chắn: “Nếu là người khác, đương nhiên sẽ có oán hận trong lòng nhưng Phù Vọng thì không phải lo.”

Lúc trước đã nhắc đến rồi, Phù Vọng là người khá là thực dụng, chỉ cần có lợi ích, gã có thể không so đo tiểu tiết.

một mức độ nào đó thì những tên thẳng thắn như Phù Vọng rất khó đối phó nhưng chỉ cần tìm đúng cách, gã lại rất dễ đối phó.

Thiệu Quang nghe xong cau mày.

Nếu như Phù Vọng là loại người như thế vậy chẳng phải là sự trung thành” của gã không thể tin được? Chủ công có thể trọng dụng gã sao? Liên tục đổi ba chủ, ai biết được liệu gã có đi theo vị chủ công thứ tư không? Nói trắng ra tên này là một con sói mắt trắng*, sao có thể khiến người khác yên tâm được?

* Sói mắt trắng: Chỉ những kẻ lấy oán báo ơn, dù có đối xử tốt như thế nào thì kẻ đó vẫn sẽ tính kế hại người. Còn những người Đông Bắc lại cho rằng sói mắt trắng là chỉ những kẻ bề ngoài thì hiền lành dễ sai bảo, nhưng lúc không ngờ tới thì mới lộ ra bản chất hung ác thật sự.

Thiệu Quang nói ra những gì mình nghĩ. “Hạng người bất trung như vậy chẳng phải là sẽ gây nguy hiểm cho chủ công sao?”

Nếu như gặp được mục tiêu tốt hơn, Phù Vọng sẽ dứt khoát “nhảy” sang nhà khác. Phong Chân lại cảm thấy chẳng sao cả, anh ta nói: “Chủ công cũng đâu có cần lòng trung thành của gã ta, chỉ cần gã ta không phản bội chủ công là được.”

Câu này nghe rất mâu thuẫn, Thiệu Quang nhất thời không hiểu được.

Phong Chân lại giải thích: “Ta nhớ chủ công đã từng nói một câu, trên thế giới này sẽ không có ai thực sự trung thành vì một ai đó, cái gọi là trung thành chẳng qua chỉ là người khác không trả đủ cái giá để hắn ta phản bội mà thôi. Câu này nghe rất khó chịu, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải là không có đạo lý. Chủ công chỉ cần Phù Vọng làm việc cho ngài, chứ ngài ấy không ép gã ta phải trung thành...”

Hai chữ “trung thành” không phải chỉ nói ra là có thể thành sự thật, còn phải xem hành động của cá nhân. Đối với Khương Hồng Cơ mà nói, tiêu chuẩn của cô rất thấp, chỉ cần có thể làm việc cho cô, làm tốt chức vụ của mình, có trung thành hay không, không quan trọng. Có được thân thể của người ta rồi, chẳng lẽ lại ép buộc tâm hồn của người ta nữa.

Dưa hái xanh không ngọt nha.

Thiệu Quang chỉ biết câm nín.

Lần đầu tiên anh ta nghe thấy kiểu lý luận này. Mất hai ngày dọn dẹp chiến trường, cứu chữa cho thương binh, Khương Hồng Cơ dự định tiếp tục lên đường quay về Hoàn Châu.

“Ải Gia Môn là cạm bẫy lớn nhất mà Mạnh thị bày ra, vượt qua được cái bẫy này là chúng ta an toàn.” Khương Hồng Cơ không chỉ công phá ải Gia Môn với tổn thất nhỏ nhất mà còn tiện tay bắt giữ hơn một vạn binh mã của Mạnh thị làm tù binh cùng với võ tướng hàng đầu của Mạnh thị. Có thể nói, lần này Mạnh thị thua đau, Khương Hồng Cơ lại thắng to trong lần đánh cược này.

Chưa nói đến vị tướng đắc lực Phù Vọng, chỉ riêng số tinh binh thuộc hạ cũ mà Phù Vọng huấn luyện mấy năm qua đã là một gia tài không thể tính được rồi.

Mấy người Phong Chân có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, khoảng thời gian trước áp lực quá lớn, bọn họ ngủ cũng không yên tâm.

Đặc biệt là Phong Chân, tuy rằng đã cai được hàn thực tán nhưng sức khỏe của anh ta vẫn bị hao tổn khá nhiều, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt.

Đợi đến khi trở về Hoàn Châu, chắc chắn anh ta phải nghỉ ngơi tử tế.

“Theo lý là như thế nhưng Mạnh thị kết thù với chúng ta đã lâu, Lan Đình, con không thể chủ quan được.”

Lúc trước Liễu Xa bị phong hàn, ốm một trận nặng, hai hôm nay mới khá lên được một chút. Đợi đến khi ông khỏi bệnh con gái mình đã phá được ải Gia Môn, không cho ông cơ hội biểu hiện.

“Phụ thân yên tâm, con sẽ chú ý.” Chỉ cần bước vào địa phận phía Bắc Đông Khánh, cũng đồng nghĩa là đã về đến nhà, Mạnh thị với không tới. Đợi đến khi Khương Hồng Cơ dẫn quân vượt ải Gia Môn đi về phía Bắc, chiến báo về tình hình ải Gia Môn cũng truyền khắp Đông Khánh. Tổng số binh lực của Phù Vọng lên đến hai mươi lăm nghìn quân, bọn chúng lại chiếm ưu thế vi hiểm, không có trên năm mươi nghìn quân cùng lương thảo đầy đủ mà còn muốn qua ải? Về nhà tắm rửa ngủ đi, nằm mơ còn nhanh hơn đấy.

Phía Khương Hồng Cơ chỉ có hơn ba mươi nghìn quân, hơn một nửa trong số đó là của Liễu Xa, lương thảo trong tay cũng không đầy đủ.

Kết quả thì sao?

Cô chỉ dùng vỏn vẹn ba nghìn người là đã phá được ải Gia Môn, lại còn tiện tay bắt được Phù Vọng cùng hơn mười nghìn binh lính tinh nhuệ của gã!

Đây là thành tích đáng gờm đến mức nào chứ?

Khi tin tức này lan truyền khắp Đông Khánh, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng sự chú ý về phía Mạnh thị.

Lần này Mạnh thị là kẻ thua đau nhất, vừa mất tướng vừa mất quân..

Mạnh Trạm tức đến mức phát điện, Xương Thọ Vương tức đến mức ngã ngửa, bọn họ chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy sảng khoái.

Nếu như có thể tận mắt chứng kiến thì quá tuyệt.

Lúc Hoàng Tung nhận được tin này đã là ngày thứ mười sau khi trận chiến ở ải Gia Môn diễn ra.

“Lan Đình thật không đơn giản, không ngờ lại chơi cho Mạnh thị một số to như vậy, đúng là sảng khoái!”

Anh ta cầm cuộn thẻ tre ghi chiến báo, cười to đi vào sảnh chính vụ.

“Chủ công, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tất cả mọi người ngẩn ra, không biết Hoàng Tung gặp được chuyện gì mà lại vui đến vậy? Hoàng Tung đưa cuốn thẻ tre trong tay cho Phong Giác, nói: “Hoài Giới xem là biết, lần này Lan Đình dương danh thiên hạ.” Phong Giác mở chiến báo, trên cuốn thẻ tre chữ viết dày đặc. Sau khi đọc xong, Phong Giác đưa chiến báo cho mấy người Trình Tĩnh. Trình Tĩnh đọc xong, trong đầu cũng có dự tính. Sự chú ý của mọi người đều bị nội dung trong chiến bảo thu hút, nhưng từ đầu đến cuối Trình Tĩnh đều giữ vẻ bình tĩnh, bởi vì anh ta nhìn thấy được một thứ khác.

“Quận thủ quận Ngọa Long của Hạo Châu đã chết, chỉ còn một người thừa kế duy nhất cùng với số tàn binh đều nằm trong tay Liễu Hi... Chủ công, bây giờ vẫn còn quá sớm để vui mừng.” Hạo Châu cũng coi như là đại bản doanh của Hoàng Tung, quận Ngọa Long cũng là địa bàn tiếp theo mà anh ta định thôn tính.

Nụ cười trên gương mặt Hoàng Tung biến mất, anh ta nói: “... Đúng là như vậy... nhưng... Với tính tình của Lan Đình, chỉ e là không dễ nói chuyện. Bây giờ còn không biết thái độ của cô ấy như thế nào, tùy tiện đến nhà, chỉ e là không ổn.”

Bọn họ còn không biết thái độ của Khương Hồng Cơ với chuyện này là như thế nào. Đối phương muốn mượn cớ hỗ trợ huyết mạch của quận thủ quận Ngọa Long để chen chân vào thế lực ở Hạo Châu?

Hay là để mặc cho đứa trẻ đó tự sinh tự diệt? Hoặc là... Hợp tác với Hoàng Tung, dùng huyết mạch của vị quận thủ đó để trao đổi lợi ích? >