Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 804




Trương Bình nghiến răng nghiến lợi, sao cuộc đời anh ta lại gặp phải một thằng bạn gài hàng thế này cơ chứ?

Nếu người xem livestream mà thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ phiên dịch được tiếng lóng của Trương Bình.

#Lần nào bị gài cũng thấy tên đồng nghiệp đang giả chết.

#Vệ Từ, diễn giỏi như cậu mà không đi đóng phim đúng là phí của trời.

Trương Bình nhìn Vệ Từ đang giả chết, bực bội nói.

“Vệ Tử Hiếu! Cậu còn giả vờ giả vịt nữa hả? Hôm nay mà không nói rõ ràng thì ta cứ ngồi lì ở đây đấy”

Đối phó với Vệ Từ thì mặt phải thật dày, nhất định phải dày hơn anh ta mới được.

Anh ta đang nghĩ xem làm cách nào để chơi lại một vô thì thấy Vệ Từ nằm im không nhúc nhích trên giường, thở đứt quãng, lồng ngực phập phồng trông rất nhẹ.

Khoan đã, Tử Hiếu thực sự lại ốm tiếp à?

Sau khi Trương Bình ý thức được điều này, tức tối gì cũng bay sạch, vội vội vàng vàng qua lay Vệ Từ rồi dùng tay để kiểm tra hơi thơ của anh. Hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, Trương Bình lạnh cả người.

“Tử Hiếu”

Trương Bình đang định chạy đi gọi lang trung thì Vệ Từ “ốm yếu” khẽ khàng nghiêng người, đưa lưng về phía Trương Bình rồi lén lén kéo áo ngủ xuống cằm, đầu còn vẻ “không sống được bao lâu” nữa chứ?

Cơn tức của Trương Bình vừa tiêu biến không lâu lại ầm ầm trỗi dậy.

Tên này càng ngày càng láu cá, không ngờ còn dám giả bệnh trước mặt anh ta nữa, làm anh ta loạn cào cào lên.

“Vệ Tử Hiếu! Hôm nay không nói cho rõ ràng thì chúng ta đoạn tuyệt từ đây, cả đời không qua lại với nhau nữa!”

Lại còn giả vờ phát bệnh, chuyện ấy mà cũng vờ vịt được à?

Lần này anh cố ý, nhưng ai mà biết lần sau là giả hay thật chứ?

Lỡ như lần sau phát bệnh thật, nhưng mọi người lại tưởng anh đang diễn trò thì sao, thằng nhóc này đúng là chán sống rồi mà!

Ngữ khí của Trương Bình không còn sự bình thản ban đầu, mà tỏ rõ sự tức giận và uy nghiêm trong đó.

Vệ Từ bật cười, anh biết không thể qua loa với Trương Bình nữa, anh ta giận là chuyện nhỏ, nhưng đoạn tuyệt thì nghiêm trọng rồi.

Anh gắng sức ngồi dậy, mặt mũi vẫn trắng bệch, đôi môi tái nhợt.

“Là thật lòng“. Vệ Từ không ngại ngần mà thừa nhận: “Nếu Từ nói vậy thì Hi Hành có trách Từ Không?”

Trương Bình lặng đi vài phần, anh ta không biết trả lời sao với câu hỏi của Vệ Từ.

Anh ta chắc chắn không trách Vệ Từ rồi.

“Giờ ván đã đóng thuyền, trách cậu còn có ích lợi gì nữa kia chứ? Chủ công của chúng ta cũng không phải người hiền lành gì cho cam, lỡ bước lên lưng hổ rồi, ai có thể bước xuống một cách dễ dàng chứ? Huống hồ, cậu đã biết ngài ấy là nữ từ trước, hẳn cũng đắn đo lắm mới đi theo trợ giúp cho ngài... Có thể thấy rằng trong mắt cậu, chủ công tốt hơn những chư hầu khác nhiều. Và hiển nhiên rằng, ngài là minh chủ mà cậu luôn tìm kiếm, Bình tin vào con mắt nhìn người của cậu...”

Trương Bình quen biết Vệ Từ đã nhiều năm, anh ta biết chí hướng của bạn mình, cũng biết rõ ràng minh chủ trong lòng anh đã bị lý tưởng hóa quá mức.

Anh ta nghĩ Vệ Từ hẳn sẽ chờ đến khi... Mời ra mặt, không ngờ anh biết tin động đất ở Thượng Kinh xong thì chăm chăm chạy tới phương Bắc.

Trương Bình lo cho bạn nên hộ tống anh đi.

Rốt cuộc là người thế nào lại có thể khiến Vệ Từ không màng sức khỏe và tính mạng của mình, kéo tấm thân ốm yếu đến nương nhờ?

Khi gặp được Khương Hồng Cơ, Trương Bình cũng không có cảm xúc gì nhiều, nhưng sau vài lần tiếp xúc, anh ta mới ngộ ra, Vệ Từ đã tìm đúng người. Minh chủ mà Vệ Từ muốn tìm, không chỉ là đấng anh hùng có thể tung hoành thời loạn, còn phải có một trái tim đầy lòng nhân ái. Trương Bình thở dài, thôi thì chuyện này cứ giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Vệ Từ lần này.

“Nếu cậu đã biết từ trước thì ít ra cũng phải tiết lộ chút gì cho Bình chứ, đế Bình đỡ phải bối rối như bây giờ.”

Trương Bình nghĩ tới trạng thái như mất hồn mất vía hôm nay mà bực mình.

“Lý do cậu không nói hẳn cũng vì vậy phải không? Nhìn đám người ngu ngốc bọn ta kinh ngạc thú vị lắm đúng không?” Cảm giác người bên cạnh mình ai cũng biết chỉ mình mình không biết vô cùng khó chịu. “Chuyện này thì huynh trách nhầm Từ rồi, lúc trước cũng định nói rồi nhưng tình huống lúc đó không thích hợp lắm, cứ chần chừ mà kéo dài đến tận bây giờ.” Trương Bình bỗng nhiên bật cười, nếu anh ta còn tin lời Vệ Từ nói nữa thì đúng là ngu ngốc.

Mấy ngày nay Vệ Từ ốm đau bệnh tật, không biết tin tức bên ngoài. “Hi Hành này, huynh nói bí mật của chủ công đã bị mọi người biết hết rồi, thái độ của họ ra làm sao?” Trừ Phong Cẩn đã biết chuyện thì ai cũng mù mờ về chuyện này. Đột nhiên nhận được tin động trời ấy, không biết họ có thể tiếp thu được hay không.

Trương Bình nghĩ rồi tóm tắt lại phản ứng của mọi người, đa phần là kinh ngạc, số ít thì sợ hãi. Còn chưa xuất hiện trường hợp hỗn loạn nào mà Vệ Từ lo lắng.

Vệ Từ nghe vậy thì yên tâm hơn nhiều. Trương Bình an ủi: “Những người dốc sức vì chủ công gần như không có ai cổ hủ cả. Người cứng nhắc nhất là Hoài Du cũng bình tĩnh lắm, chủ công dù là nam hay nữ thì cũng không lay chuyển được lòng trung thành của họ đâu. Cậu không cần lo lắng về họ, nhưng dân Hoàn Châu...” Thuộc hạ của Khương Hồng Cơ đều trải qua chọn lọc kỹ càng, không có khả năng chỉ vì cô là phụ nữ mà quay lưng lại với cô. Nhưng dân thường thì không chắc, họ rất dễ bị dư luận kích động, rất có thể sẽ trở thành mũi dùi hướng về phía chủ công.

Vệ Tử nói: “Sau khi chủ công đi khỏi, đã tuyển chọn nữ binh, thành lập doanh trại nữ ở các nơi trên khu vực Hoàn Châu, còn sai người kể chuyện biên tập tiết mục tuyên dương thành tích của các nữ binh nữa. Gần nửa năm trôi qua, dân chúng đã quen thuộc với chuyện này rồi. Dù chủ công là nữ thì cùng lắm họ cũng chỉ trầm trồ một phen mà thôi...”

Trương Bình nghe vậy thì tấm tắc gật đầu, Hoàn Châu đúng là suy nghĩ thoáng hơn các nơi khác nhiều.

“Kể ra thì... Sách của cậu bao giờ thì viết xong đây?”

Trương Bình nhăn mặt giục chương.

Vệ Từ nghe vậy thì mặt biến sắc, ánh mắt lảng tránh không nhìn vào Trương Bình: “Từ bệnh vừa mới khỏi ma...”

Anh biết kế hoạch của Khương Đồng Cơ, cũng biết cố định khi nào thì khôi phục thân phận của mình. Để giảm ảnh hưởng xuống thấp nhất, anh đã nghĩ ra rất nhiều cách.

Mở rộng quy mô doanh trại nữ, tuyển chọn nữ binh trong lãnh thổ Hoàn Châu, đó là một trong những phương án đối phó mà thôi. Để bảo đảm thì anh còn nghĩ ra một cách khác, đó là dùng trò tiêu khiển để khống chế dư luận. Mà tính ra thì cách này học từ bệ hạ, biên soạn chuyện kể nơi phố phường cho người kể chuyện hành nghề ở quán trà, dùng lối văn xuôi dễ đọc, dễ hiểu để hấp dẫn những người dân chân chất, thông qua cách này để truyền đạt tư tưởng, đạt tới hiệu quả khống chế dư luận.

Hình thức giải trí ở thời này chưa đa dạng, ca múa thì chỉ có quan lại quyền quý mới được hưởng thụ thôi, đời sống giải trí của dân chúng gần như là không có gì, ngay cả loại hình như xiếc đường phố cũng còn chưa ra đời. Trong điều kiện này, cách của Vệ Từ có tác dụng rất lớn, có thể sánh ngang với bom hạt nhân, ngày nào cũng có dân chúng ngồi chật kín quán trà để chờ nghe chuyện.

Cũng nhờ hoạt động này mà dân buôn bán gần đó cũng được hưởng ké, việc buôn bán cũng phất lên trông thấy. >