Khương Bồng Cơ cười nhạt lộ ra vẻ gian xảo: “Quan viên sĩ tộc yêu dân như con, muốn tự móc hầu bao ra chi trả, sao mà không được chứ? Luật pháp cũng khó địch lại số đông, triều đình vô dụng không cứu được dân chúng trong lúc dầu sôi lửa bỏng, lại còn không cho dân chúng quận Hứa tự cứu lấy mình sao?”
Nói trắng ra là cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi.
“Cơ hội là do con người tạo ra, cứ chăm chăm tuân thủ lễ nghĩa chỉ tổ thiệt thân.” Đôi mắt Khương Bồng Cơ hiện lên vài tia hứng thú, “Những địa chủ chiếm cứ quận Hứa mấy trăm năm nay, nhà ai cũng giàu nứt đố đổ vách. Mấy chuyện tạo phúc cho dân như vậy đâu thể vắng mặt “hội người tốt” đó được? Nuôi lợn béo để làm gì? Không phải chờ đến ngày lễ tết giết thịt hay sao?”
“Còn về việc làm thế nào để đám "Tỳ Hưu" chỉ biến nuốt không biết nhả nôn ra tiền bạc và lương thực? Chuyện này cũng không có gì khó! Quận Hứa năm nào cũng hạn hán, nhân tố cơ bản dẫn đến tình trạng ấy là ở đám người này. Hàng năm triều đình đều gửi tiền cứu trợ, rồi còn giảm thuế tô, kết quả thì sao?”
Thiên tai đáng sợ thật, nhưng lòng người đấu đá còn đáng sợ hơn.
Mọi người đồng tâm hiệp lực có thể chống lại thiên tai, nhưng tình trạng cá lớn nuốt cá bé mới chính là nguyên nhân khiến quận Hứa đói nghèo và hỗn loạn từ thời Đại Hạ tới Đông Khánh!
“Tạm không nói đến chuyện đó, chỉ cần tính toán kỹ số tiền hàng năm cứu tế nạn dân từ tiền triều Đại Hạ đến Đông Khánh hiện giờ, chắc chắn có một lỗ hổng cực lớn không thể bù đắp được. Bị ai nhét túi, chuyện này còn phải hỏi sao? Nếu chúng không chịu nhả ra những thứ đã nuốt, thì cứ áp dụng biện pháp đặc biệt vào tình huống đặc biệt, làm giả công văn hoặc giả làm thổ phỉ tới xét nhà diệt tộc đều được, luôn có biện pháp thích hợp.”
Đám đầu tiên tốt xấu gì còn giữ được cái mạng, đám người thứ hai sao, trực tiếp diệc tộc.
“Trên đời này chuyện gì cũng có thể giải quyết chỉ bằng một nhát chém, nếu không thì cho thêm nhát nữa!” Khi nói những lời này, Khương Bồng Cơ hơi híp mắt lại, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tàn ác, nhưng lại đẹp đến khó tả.
Có chứng cớ thì tốt, không có thì đành bịa ra vậy. Tùy tình hình mà hành động, ngay cả quân tử cũng không thể câu nệ hình thức được. Nếu thật sự không được thì có thể để châm ngòi dân chúng, đến lúc đó không cần Liễu Xa ra tay, oán khí sôi sục từ bách tính có thể bức tử người khác.
Nói thẳng ra, muốn trị quận Hứa thì tuyệt đối không thể dùng phong cách của quân tử được. Muốn lưu manh thế nào thì lưu manh, bọn chúng ác một thì chúng ta phải ác mười, không hợp ý việc gì cứ lao vào mà choảng nhau.
“Nhưng, muốn làm được những điều đó thì phải là người có danh vọng cao trong quần chúng nhân dân và có binh lực khiến đám địa chủ sĩ tộc phải kiêng dè. Nếu không rất dễ bị ghi thù.”
Những điều Khương Bồng Cơ nói đều xây dựng trên cơ sở của vũ lực. Liễu Xa muốn cứu quận Hứu, chắc chắn sẽ phải chọc tới đám người đứng đầu, gây tổn hại đến lợi ích của chúng. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, vì lợi ích của bản thân mà sát hại Liễu Xa là chuyện quá đỗi bình thường.
“Vừa phải đứng vững gót chân vừa phải thống trị quận Hứa, hai điều này bổ trợ lẫn nhau, muốn giữ mạng cũng không khó.” Khương Bồng Cơ nói một hồi cũng thấy miệng khô khốc, cô khẽ liếm môi, đôi mắt sáng bừng hỏi, “Không biết năm đó phụ thân đã dùng cách gì?”
Liễu Xa xấu hổ cười cười: “Cách của ta không khác con là mấy.”
Hoặc nên nói là, thủ đoạn của ông chính là những gì “Liễu Lan Đình” đã dùng, nhưng ông hoàn toàn không có sự quyết đoán và tàn nhẫn của cô. Cách mà ông áp dụng lên đám địa chủ sĩ tộc ở quận Hứa nhìn thì có vẻ tàn nhẫn, gây cho chúng tổn hại nặng nề đến mức chúng lén lút tặng danh hiệu “kẻ nham hiểm” cho ông, nhưng nếu so sánh với cách của Liễu Lan Đình thì vẫn còn lương thiện lắm lắm.
Dù Liễu Xa có tàn nhẫn, nhưng ít ra cũng giữ lại mạng sống cho đám địa chủ sĩ tộc ăn trên ngồi trốc này, còn Khương Bồng Cơ lại thản nhiên bao vây phủ đệ của chúng, giết sạch sành sanh. Trừ những người sớm đầu quân, số còn lại hầu như đã bị cô nhổ cỏ tận gốc.
Liễu Xa nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Khương Bồng Cơ càng trở nên phức tạp. Dù trên người con bé không có chút sát khí nào, ánh mắt cũng trong suốt, nhưng ông khẳng định rằng, con gái ông vừa rồi không nói đùa.
Liễu Xa nghĩ vậy, bèn nói với vẻ trầm ngâm: “Nhưng mà Lan Đình này, còn một chuyện quan trọng khác mà con không để ý đấy.”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, mấy cách vừa rồi chỉ là mới tạm nghĩ ra, có sơ sót cũng là chuyện thường tình. Nhưng bản thân cô khá tự phụ, nghe Liễu Xa nói cách vừa rồi không ổn, cô đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Mong được phụ thân chỉ điểm thêm.”
Liễu Xa không nói gì, chỉ dùng ngón trỏ vẽ lên bàn hai chữ, sắc mặt Khương Bồng Cơ kém sắc hẳn.
Ông nói: “Cách của con tuy là khả thi đấy, nhưng con có nghĩ tới chuyện làm vậy chắc chắn sẽ đắc tội toàn bộ đám địa chủ sĩ tộc không!”
Ở thời đại này, đứng ngoài đường chửi bới Hoàng đế còn không nghiêm trọng bằng chửi bới thế gia vọng tộc, có thể thấy tầm cao của lực lượng giai cấp này thế nào. Dựa theo cách của Khương Bồng Cơ, chắc chắn có thể giải quyết tai họa ngầm ở quận Hứa, nhưng sau đó thì sao?
Tự đưa bản thân đến vị trí đối địch với toàn bộ tầng lớp sĩ tộc sao?
“Huống hồ, rất nhiều hiền tài lại xuất thân từ tầng lớp sĩ tộc...” Liễu Xa ngừng một chút rồi nói tiếp, “Đệ tử xuất thân bần hàn nào có mấy người. Nếu dựa theo cách của con mà làm, con có nghĩ đến kết cục bị bọn họ liên hợp lại bài trừ không?”
Thời này, phần lớn tài nguyên đều chảy vào cửa thế gia sĩ tộc, họ có tiền tài và tri thức, tỉ lệ đào tạo ra nhân tài vượt xa người thường. Tài năng thiên phú rất quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ hoàn cảnh và nền giáo dục.
Nếu theo cách của Khương Bồng Cơ mà đắc tội toàn bộ sĩ tộc, sau này làm phản thật thì ai chịu cống hiến sức mình cho cô đây?
Mặt Khương Bồng Cơ càng lúc càng âm u, cô ngẩng đầu nhìn Liễu Xa, trong đôi mắt đen láy như có dòng nước ngầm đang chảy.
“Vậy theo ý phụ thân thì phải làm thế nào?” Cô thành tâm hỏi.
Liễu Xa nói thẳng “Không đến mức phải giết.”
Đắc tội cũng được, nhưng đừng đến mức sống mái với nhau, làm gì cũng phải chừa đường lui cho mình.
Khương Bồng Cơ mím môi, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn giữ ý kiến cũ: “Giữ chúng lại chỉ thêm phiền, chẳng thà diệt sạch trừ hậu họa.”
Vẫn câu lúc trước, chuyện gì cũng có thể giải quyết chỉ bằng một nhát chém, nếu không được thì cứ cho thêm nhát nữa!
Ai cũng giống nhau!
Liễu Xa nghe vậy liền nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau mới thở dài, không đầu không đuôi nói một câu: “Lan Đình, cha không cần biết con nghĩ thế nào hay làm ra sao, nhưng trước khi làm phải suy nghĩ thật kỹ càng, vì bản thân con và còn vì gia đình mình nữa.”
Dù sao hiện giờ cô là con trai dòng chính của chi thứ hai nhà họ Liễu!
Nghe lời nhắc nhở của ông, Khương Bồng Cơ cũng đã nhận ra vấn đề: “Con hiểu rồi.”
Lời cần nói cũng đã nói rồi, còn Khương Bồng Cơ nghe hay không nghe theo, Liễu Xa cũng không dám nghĩ nhiều. Theo hiểu biết của ông về đứa con gái này thì đáp án chắc hẳn là không.