Hệ Thống Lưu Manh

Chương 142:Miêu Miêu Của Vương Gia (4)




Bầu trời dần sập tối mọi người như cũ vẫn bận rộn mùi, máu tanh đâu đó cứ quanh quẩn trong không khí khiến Tuyết Ly khó chịu không thôi..

chắc bị ám ảnh rồi.. cô không sợ máu chỉ là bị ánh mắt cuồng sát của nam chủ làm cho ớn lạnh cả người

Một tỳ nữ đúng mực đem đồ ăn thừa mà mèo hay ăn để vào kế bên cô bảo cô ăn đi, nhưng Tuyết Ly cô là người nha..

cho ta ăn thứ này thà chết còn sướng hơn..

Tỳ nữ có chút lo lắng khi thấy cô bỏ bữa.. đành báo lại với quản gia một tiếng cho chắc.. dù gì cũng là do vương gia đích thân mang về không thể tùy tiện được

Quản gia nghe tin cũng định bỏ qua nhưng nhớ lại màu lông hồng như tơ của mèo nhỏ liền có chút lo ngại .. chẳng hay là giống hiếm lại nguy đành thông báo một tiếng đến Diệm Uyên

\- Vương gia.. ngài đang bận sao ?

Hắn đang lạnh mặt xử lí vài văn kiện quan trọng nghe tiếng như cũ chẳng ngước đầu mà trầm giọng cất lời

\- Chuyện gì ?!

Quản gia nhìn liền càng thận trọng nói rõ

\- Tiểu miêu ngài đem về hình như không hợp chỗ mà bỏ bữa rồi.. ngài xem..

Hắn nhíu sâu mày lại như quên khuất mèo nhỏ

im lặng một hồi mới sực nhớ đến..

Thật phiền.. muốn ăn thịt mèo !!

Nhưng nó cứu mình.. thôi tha một lần vậy, hắn buông bút trên tay xuống nhìn quản gia phân phó một câu

\- Đem nó qua đây !

Được lệnh mọi thứ nhanh chóng tiến hành, tiểu miêu Tuyết Ly nhảy xuống từ tay quản gia ngoan ngoãn đi lại gần hắn làm nũng..

mặc dù sợ nhưng vì nhiệm vụ phải lấy lòng người ta thôi !! Hu hu..

Diệm Uyên nhìn lông tơ mèo nhỏ mềm mại cọ xát vào tay mình liền sinh ra có chút thoải mái bắt lấy cô đem để trước mặt trừng mắt hỏi

\- Ngươi không ngoan ?

Tuyết Ly giả vờ như hiểu như không mà vẫn tiếp tục đi lại cọ tay hắn lắc lư cái đầu nhỏ..

\[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ tăng 5, bây giờ là 15\]

Hắn lườm cô một cái phân phó xuống dưới dọn đồ ăn lên, trong thời gian chờ đợi xoa xoa lông mèo cũng không tệ..

tay hắn nhẹ nhàng chơi cục bông nhỏ hồng trong lòng càng thêm có chút ưa chuộng..

lông tơ tốt thế này nuôi lớn lột da ra để làm áo choàng cũng không tệ !!

\[…\] Kí chủ xem ra .. thọ mệnh ngắn ..

"…"

Bàn ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt Tuyết Ly dựng lại tinh thần vui vẻ nhào lại ăn như heo chẳng màn gì nữa..

ôi đói chết mất !!! Ngon quá đi...

Gương mặt mèo hạnh phúc liên tục ăn không ngừng khiến các tì tùng bên cạnh một phen sợ hãi không thôi.. bọn họ cẩn thận nhìn thái độ của vương gia liền thở phào một cái

May mà vương gia không tức giận..

Quản gia lo ngại định lại bắt mèo nhỏ xuống liền bị Diệm Uyên ngăn lại

\- Các ngươi lui đi ! Để nó cho ta..

Chúng nô tài quy củ lui xuống, ai từ nay cũng biết vương gia xem trọng tiểu miêu hồng này..tránh đắc tội sẽ tốt hơn



Diệm Uyên bình tĩnh một đường ngồi xuống cầm chén đũa lên cũng bắt đầu ăn, thấy mèo nhỏ nhà mình thích món gì cũng không ngần ngại truyền thêm cho cô còn dặn một chút

\- Ăn nhiều đi ! Ngươi quá nhỏ !

Nhỏ như thế bữa nào lỡ chân đạp dẹp lép không chừng !

"…"

\[…\] À thì..

suy nghĩ của nam chủ để mình hệ thống biết được rồi..

Mèo Tuyết Ly vẫn nhiệt tình ăn chẳng biết ánh mắt đầy âm mưu đang phóng về phía mình..

Hzz.. kí chủ đáng thương nha !!

Hệ thống nó rất tiếc nuối và yêu thương kí chủ nha !!