Hệ Thống Lưu Manh

Chương 180:Quay Về Quá Khứ (hoàn)




Xác cô gái nhỏ bị bọn chúng chôn sâu trong một khu rừng khuất xa thành thị cả ngàn km..

à thì chỉ là một đứa mồ côi chẳng ai thân thích nên đến khi biến mất thì cũng chỉ như hạt bụi chẳng đáng kể thôi..

chẳng một ai quan tâm cả !



Tuyết Ly bám sát nhà bà ta, bán linh hồn cho quỷ dữ hạ từng thủ đoạn tàn nhẫn nhất khiến bọn chúng sống không được chết cũng chẳng xong.. như đem hết mọi uất ức tủi hờn.. những đau thương cùng cực của bản thân mà giáng trăm đòn hành hạ

Sau khi quyền rủa chết lão chồng khốn nạn của bà ta, Tuyết Ly chẳng buông tha mà khiến gia đình này tụt dốc phá sản.. căn nhà mang danh ma ám ngày đêm có tiếng hú inh trời chẳng ai dám mua lại đành bán giá bỏ để có chút tiền nuôi bản thân và con trai

Bà ta trong phút chốc đã gầy guộc hẳn đi, đôi mắt hằn đen kinh khủng mà lõm vào trong do mất ngủ, chỉ cần bà ta nhắm mắt thì y như rằng những nổi đau xé thịt khủng khiếp như dao xuyên lần lượt cắt vào thận vào tim bà ta

Bà ta sợ hãi liên tục bán những trang sức còn sót lại của mình mà mời pháp sư.. nhưng mặc kệ là ai thì cũng vô dụng thậm chí còn bị dọa cho co cẳng chạy chẳng kịp



Tuyết Ly đợi ngày này lâu lắm rồi..

chính là hôm nay.. ngày sinh nhật của cô, cô sẽ cho bọn họ một liều chí mạng kết thúc tất cả !



nhưng chưa kịp thực hiện kế hoạch máu tươi của mình thì bỗng dưng một lão già đầu trọc từ đâu xuất hiện đứng trước mặt cô lắc đầu thở dài một hồi, xoa lấy chuỗi dây ngọc phật trên tay rồi cất lời

" Ân oán liên miên cừu vẫn hận
Hồng trần bạc bẽo chẳng ban ân
Quay đầu buông bỏ vô biên nhận
Người đứng phía sau .. duyên chẳng tận "

\( \#HL\)



Sư lão nhìn một ác quỷ như cô thế mà lại nhìn với ánh mắt bao dung có chút ấm áp.. Tuyết Ly lâu rồi chẳng thấy hơi ấm liền bay xà xuống nhìn ông có chút khó hiểu mà bay quanh chẳng ngừng

Ông ấy còn cười lấy ra một tấm bùa màu tím kì lạ đeo lên cho cô, linh hồn đầy máu tươi phút chốc ngả màu nhàn nhạt như ánh sáng.. lá bùa tím thu lấy oán khí đỏ đậm rồi hòa cùng một thể với linh hồn, trả về vẻ mộc mạc đáng có

Tuyết Ly giây phút biết mình thoát rồi.. nước mắt chẳng kiềm nén được nữa mà rơi lả chả nhìn lão sư càng thêm tin cậy mà gào khóc thật to..

khóc đến tê tâm phế liệt chẳng rõ bao lâu nhưng ông ấy kiên nhẫn vẫn đứng đó cùng cô..

sau cùng ông chỉ nói một câu

\- Như vậy đủ rồi.. mọi chuyện còn lại cứ để nhân quả thu hồi.. con hãy về núi với ta, ta sẽ siêu độ giúp con đầu thai

Tuyết Ly nghe liên tục lắc đầu, con ngươi đen cúi xuống khàn khàn lễ phép đáp lời ông

\- Con không muốn đầu thai nữa đâu.. thế giới này đáng sợ lắm..

Sư lão thở dài nhưng rồi cũng dắt cô theo..

kết thúc rồi, bọn họ chẳng ai tốt đẹp cả !

Tuyết Ly cũng không màn nhìn thêm nữa bay lượn theo ông ấy về núi, ngày qua ngày nghe kinh phật phát ra từ ngôi chùa phía xa kia mà thoải mái không thôi

bao nhiêu tức giận oán trách ..kể cả những kí ức cũng dần mơ hồ theo tháng năm rồi tan biến vào hư không vĩnh hằng, riêng chỉ có lá bùa tím kia lâu lâu lại phát sáng kì lạ xong rồi cả ngàn năm nay cũng không thấy nữa

Ông ấy mất rồi.. chẳng ai thăm hỏi cô nữa.. chẳng ai đem dưa hấu cho cô ăn nữa, linh hồn ảm đạm nhàm chán bay lanh quanh khắp núi ngày này qua tháng khác đến khi dừng lại ở một cây đại thụ to lớn mà lâm vào trạng thái ngủ sâu



Biết cơ hội mình chờ đã đến Quân Niệm liền nhanh chóng niệm chú thu lấy hồn Tuyết Ly cùng về không gian

đang ngủ thì bỗng bị hút vào tay một thiếu niên kì lạ.. bất quá cũng là lâu rồi mới có người để tâm đến cô nên thôi kệ, Tuyết Ly vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn

Quân Niệm cười nhìn tính khí trẻ con y hệt ban đầu hắn gặp kia liền ập vào lòng một trận vui vẻ đã rất lâu chẳng thấy, thoải mái nở một nụ cười mãn nguyện thật tươi xoa lấy linh hồn trong tay đầy dịu dàng..

cánh cửa không gian mở ra lại khép lại đưa bọn họ một lần nữa trở về thời không quen thuộc ..



Tuyết Ly.. mừng em đã về nhà !