La Nguyệt day dưa với học trưởng một khoảng thời gian, sau cuối cùng hai người đi uống nước.. rồi được hắn ta đưa về tận nhà
La Nguyệt ngớ người nhìn theo bóng dáng cao ráo đã khuất xa có chút nuối tiếc..
Thật ra nếu là chàng trai bình thường khác cô ta sẽ cự tuyệt thẳng thừng, nhưng học trưởng là người có tiền có quyền, hơn thế tiếng tăm rất lớn trong trường, bao người theo đuổi.. Bởi vậy việc hắn ta thích mình thật sự làm La Nguyệt cao hứng
Tuy vậy cô ta đã có bạn trai..
Bạn trai ?
nghĩ đến đây La Nguyệt chợt nhận ra thiếu sót trong trí nhớ của mình ..
cô ta vậy mà quên Quân Niệm?
Nhớ đến ban nãy tụi bạn cô ta hẹn ra quán bar chơi, sau đó nhắc đến hắn làm nội tâm thật sự muộn phiền.. bị nói móc một hồi liền chẳng dễ chịu cô ta liền cá cược với đám bạn thực hiện trò mạo hiểm kia nhằm khẳng định tình yêu của hắn
Nào ngờ khi La Nguyệt tiến đến trêu chọc một tên nam nhân trong có vẻ thư sinh để lấy cớ gọi điện cho hắn thì tụi côn đồ cũng lần lượt khoái trá đi lần đến đùa bỡn cô
Lúc này bao nhiêu đầu óc cũng chẳng quay về được, cô ta sợ hãi cầu cứu với đám bạn.. nhưng bọn họ cứ thế cong cẳng chạy đi
Thật khốn kiếp!!
Nghĩ như vậy đành trông cậy Quân Niệm, cô ta liều mình vùng vẫy đến mệt mỏi hắn mới đến.. thế nhưng lại đến một mình ?
Lúc đó trong đầu cô ta chỉ biết thầm mắng hai tiếng " Ngu ngốc " , bao nhiêu trông mong cũng tan biến khi hắn ngã xuống dưới tay bọn kia.. nghĩ nghĩ lại sợ bản thân thiệt thòi đành liều sức mà chạy đi tìm viện binh..
Nhưng bây giờ ...
Nghĩ đến đây bỗng hơi chột dạ, cô ta vào nhà suy nghĩ một hồi bèn gấp gáp gọi điện thoại cho hắn
\-\-\-\- Bệnh Viện \-\-\-\-
Đã gần nửa đêm, nằm từ phía này nhìn ra sẽ thấy một bầu trời đầy sao.. không hiểu sao hắn lại mong nhanh cho trời sáng
Vì có một người đã hứa ngày mai đến thăm hắn..
\* ting ting ting\*
Tiếng chuông quen thuộc vang lên kéo thiếu niên đang thẫn thờ về với thực tại..
Quân Niệm cười khẽ một cái..
À thì ra hắn quên.. hắn còn một người bạn gái
\- Quân Niệm, anh không sao chứ.. em đi gọi cảnh sát nhưng giữa đường bị đánh ngất, anh .. anh không sao đấy chứ, đừng làm em lo !
Ồ.. thì ra là bị đánh ngất ?! Lí do thế nhưng cũng quá hợp lý đi..
Nhưng hắn lại không phải đồ ngu.. đám côn đồ bị hắn giữ chân thì lí do gì ai lại tìm đến cô ta kiếm chuyện ?!
\[ Hảo cảm nam chủ dành cho nữ chủ \-10, bây giờ 40\]
Đôi mắt đen láy chứa đầy tối tâm.. có chút lạnh bao phủ lấy không gian xung quanh, hắn điều chỉnh hơi thở ngưng một chút rồi từ từ trầm giọng lên tiếng
\- Vậy giờ em đang ở đâu ?
\- Em.. em tỉnh lại liền quay lại tìm anh nhưng không thấy.. anh đi đâu rồi ?
Cô ta vội quá bèn đánh liều, nghĩ đến đã qua lâu như thế chắc Quân Niệm hẳn là đã rời đi..
Lúc này lại nghe chàng trai bên đầu dây thấp giọng cười khẽ một cái.. tiếng nói nghe như nhàn nhạt chứa đầy hàn khí
\- Tôi nãy giờ vẫn ở đây .. nhưng sao lại chẳng thấy em ?
Quả thật hắn không chắc, nhưng hắn biết hắn có thể thử một phen.. Nếu La Nguyệt thật sự có quay lại tìm hắn..
Thì khoảng không im lặng này đã không tồn tại
\[ Hảo cảm nam chủ dành cho nữ chủ \-20, bây giờ còn 20\]
\- La Nguyệt, chúng ta chia tay đi !
Chẳng đợi cô ta nói thêm hắn liền vội dập máy, đầu có chút đau nhưng lại như đã buông được khúc mắc trong lòng mà có chút thanh thản.. Bởi lẽ sau tất cả, cuối cùng hắn cũng biết hắn cần ai
La Nguyệt thật sự rất thông minh lại hào đồng.. điều này luôn làm nam nhân thấy thưởng thức, thật sự hắn cũng đã từng nghĩ đến tiến xa hơn với cô ta..
Nhưng mà Tuyết Ly thay đổi.. quả thật đây chính là liều thuốc đánh úp rất cao đối với hắn
Nếu lúc đó cô không khóc, không trầm lắng, không rời đi.. có lẽ hắn cũng không đặt câu hỏi cho trái tim mình
Hắn có lỗi sao ?!
…
Vào lúc La Nguyệt gọi điện thoại cho hắn, bản năng hành động của một thằng đàn ông đó chính là trách nhiệm.. dù lúc đó tâm tình dao động mấy thì tuyệt nhiên cũng sẽ không bỏ mặc người con gái bên mình bị thương tổn
Thời khắc hắn lao vào quả thật là liều lĩnh, dám đấu chọi lại với đám côn đồ to xác kia.. Dù bị đánh đến chết thì trong suy nghĩ vẫn sẽ bảo hộ cô ta chu toàn
Nhưng mà cô ta không phải cô bé Tuyết Ly năm đó, thấy hắn đánh nhau sẽ đứng can ngăn, tức giận không cho hắn bị thương nhưng càng không quay đầu bỏ đi..
Tuyết Ly không thông minh, vào những lúc hoạn nạn luôn cứ một mực đứng đấy không rời hắn.. Hắn đuổi cô cỡ nào cô cũng chai lì đứng đấy, về sau còn chuẩn bị sẵn hộp cứu thương nữa chứ..
Nghĩ đến những kỉ niệm lu mờ kia hắn chợt cười ngu ngơ.. Quả thật nếu không mất đi sẽ không biết quý trọng
\[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ \+5, bây giờ là 90\]
Quân Niệm suy nghĩ rõ lòng mình liền an tĩnh nằm xuống chợp mắt..
…
Ngày mai nhất định sẽ tỏ bày với cô ấy..
Nhất định !