Thoáng chốc đã 1 năm kể từ ngày hôm đó.. hắn không đến đây nữa, chỉ là vẫn nghe ngóng.. giá trị bi thương vẫn ngày một tăng lên, đến bây giờ đã là 70 rồi !
Cô không biết hắn đau thế nào.. chỉ biết qua thông tin hệ thống cung cấp, hắn ăn rất kém.. tối ngày cứ đâm đầu vào công việc chẳng thiết nghĩ thêm gì, chỉ là mỗi buổi tối vẫn nhấc chân muốn đến đây
Sau cuối cùng cũng nản lòng lui về.
Hệ thống chết tiệt kia vẫn gấp gáp hối cô hoàn thanh nhanh về lẹ, chơi ác hành hạ thiếu niên người ta ngày đêm.. bây giờ bọn họ lên án cô thì thôi đi đến hệ thống chó chết nhà mình cũng dám chửi cô !!
Tự thấy làm người thất bại vãi ra..
Không phải cô không muốn.. chỉ là cảm giác bỏ mặc sự đời, ngày ngày thanh thản thật làm người ta tiếc nuối.. hoàn thành nhiệm vụ rồi thì lại phải về không gian đi làm nhiệm vụ mới, lỡ nhiệm vụ mới cực hơn nhiều thì sao ?
Do vậy cô mới mãi không nỡ đi ra đó !
\[…\] Ta khinh bỉ suy nghĩ não tàn của kí chủ !!!
Sao nó lại thu gom cái con đại lười này chứ ?
Hết dùng lời nói khích tướng lại chuyển sang dụ dỗ, hệ thống kêu cô ra an ủi nam chính xíu đi.. nếu hắn đạt đủ giá trị bi thương liền đại ngược thiên hạ này táng theo cô cũng vậy à ? Nên cớ chi không nhân lúc này tìm lại cảm giác xưa..
"…"
Cái cảm giác xưa khi ấy.. bây giờ, sau này vĩnh viễn không có lại được nữa ! Cô cũng đã.. không cần nữa rồi !
Tuyết Ly muốn chôn xác ở đây luôn, chứ không muốn ra ngoài làm gì..
Cô cắm thanh nhọn vào đầu trái tim lấy máu thi chuyển cấm thuật, trước khi chết thì cũng làm một việc tốt giúp thế giới này vậy
Dúng máu của mình tế trụ cột tiên giới, giữ vững được khí sắc xinh đẹp thuở ban đầu của nó.. giảm hoàn toàn thiệt hại của hoa cỏ nơi đây sau chiến tranh, cuối cùng là dùng máu tươi chạm vào màn chắn phép thuật
Tấm màn chắn từ màu trắng biến thành màu đỏ tươi.. nó vỡ.. cô cũng vỡ !
Và nó đặc biệt rất dễ vỡ.. hầu như người dùng đến cách này là những người đã đi đến đường cùng, muốn bảo vệ người bên cạnh mình bằng sức lực sót lại nên thi chuyển phép này.. Dùng mạng sống nuôi hy vọng
Nhưng đa số họ đều hồn phi phách tán !
…
Ngay lúc cấm thuật vừa thi chuyển xong, xung quanh tiên giới nhận lấy đại lực dồi dào.. hoa màu tươi sắc một lần nữa nở bừng khắp nơi.. một màn kì lạ ít người hiểu biết liền la lên là một chữ "phúc"
Chỉ riêng những người có bản lĩnh mới nhận ra.. đây là dùng mạng tế..
Trong đó có Quân Tự.. hắn đang ở đại điện phê duyệt tấu chương liền nhận thấy điều khác lạ.. mùi hương quen thuộc từ phép thuật của cô, mùi hương hắn nhung nhớ ngày đêm giờ xuất hiện gần như thế
Lúc đầu hắn bị kinh hỉ háo hức nhìn vội khắp mọi nơi tìm hình bóng cô gái trong trí nhớ.. chỉ là sau một hồi liền hoảng loạn chạy như điên đến cung điện cô đang ở..
Quả nhiên..
Tuyết Ly.. tỷ muốn bức chết ta !
Tại sao vậy.. tại sao đối xử với ta như vậy ?
Hắn đơ người nhìn tấm màn chắn mỏng đã chuyển màu đỏ tươi.. đau đến tê tâm phế liệt..
\[ Giá trị bi thương của nam chủ \+10, bây giờ là 80\]
Hắn chờ cô.. ngày đêm kiên nhẫn chờ cô, sau cùng cô lại lựa chọn kết thúc như thế này..
\- Tuyết Ly.. tại sao.. tại sao !!!
Một bước tiến lên lại một bước lùi .. hắn sợ sức lực lớn của mình làm vỡ tấm chắn mỏng kia ra.. hắn đã từng muốn làm vỡ nó ra.. nhưng không phải bây giờ..
Không phải..
Nó vỡ ra.. hắn vĩnh viễn không thấy được cô nữa..
Hắn sẽ triệt để mất cô.. mất đi tỷ tỷ.. mất đi Tuyết Ly..
Không còn hy vọng gì nữa.. ngày qua ngày.. chẳng còn lí do gì nữa..
\[ Giá trị bi thương của nam chủ \+10, bây giờ là 90\]
Quân Tự ôm trái tim đau nhức của mình người ngồi vật xuống.. tay ôm quyền co đầu vào gối gào khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.. khóc đến mù mịt chẳng quan tâm gì nữa.. chỉ chìm trong nỗi đau vô tận của bản thân
Tỷ tỷ.. đã không cần hắn nữa..
Không cần hắn thật rồi !!
\- Tuyết Ly.. đừng mà.. van xin tỷ đừng bỏ ta mà.. ta biết sai rồi..
Toàn thân hắn run rẩy đến lợi hại.. nước mắt như không có điểm dừng cứ thi đua nhau che đi gương mặt bi thương đó..
Chưa bao giờ cô thấy hắn sợ hãi như vậy..
Trái tim có chút co thắt lại nhìn thiếu niên của mình vừa khóc vừa van xin.. giọng hắn run run đầy đau đớn chạnh lòng.. bao kí ức như hồi chuông cảnh báo..
Hắn bây giờ triệt để hối hận.. nếu như hắn lúc đó trưởng thành hơn.. không từ bỏ cô, thấu hiểu cô.. thì bây giờ có phải sẽ khác không..
Có phải sẽ được làm phu quân của Tuyết Ly không ?..
…
Chỉ tiếc không có "nếu như".. chỉ tiếc nhiệm vụ của cô.. không phải mang đến hạnh phúc cho hắn
Bao lời xin lỗi hắn nói ra cũng là vạn lời xin lỗi chôn trong đáy lòng này..
Xin lỗi.. trứng con của ta !
Tuyết Ly không nhìn nỗi hắn chật vật như thế nữa.. nước mắt cô cũng vô thức rơi xuống, cô vọt ra mặc cho tấm màng chắn kia vỡ vụn.. mặc cho trái tim đang vỡ nát ra..
Cuối cùng chỉ muốn ôm chặt lấy chàng trai trước mặt mà thôi
\[ Giá trị bi thương của nam chủ \+10, bây giờ là 100\]
\[ Hoàn thành nhiệm vụ \]
…
Khung cảnh bi thương ngày ấy.. sau này chẳng ai dám nhắc lại nữa..
Không phải họ e ngại.. chỉ là sự biệt ly khổ sở ấy không cho người ta diễn tả bằng lời..
Thiếu nữ một thân bào trắng đã đầy máu chạy nhanh lại ôm chặt lấy chàng trai đang còn chưa kịp lấy lại tinh thần kia.. cái ôm chặt bất ngờ chẳng đủ xoa dịu nỗi đau tột cùng khi ấy..
Quân Tự liều mạng giữ chặt lấy cô vỡ òa.. la hét.. toàn thân hắn co cứng lại đau đến nghẹt thở..
Hắn chứng kiến cô gái duy nhất của mình từ từ tan biến..
Lúc đó.. tâm can hắn cũng đã chết lặng..
Hắn không còn biết gì nữa, cứ điên cuồng với lấy thân ảnh đã biến mất khỏi nhân thế mà liên tục cầu xin.. hắn hèn mọn cầu xin cô thương hại hắn một chút.. đừng bỏ hắn đi..
Hắn điên cuồng quỳ đập đầu nơi đó cho đến lúc toàn là máu cũng chẳng ngừng lại..
Máu tươi chảy dài đến cửa cung điện đã bỏ lại.. hắn hy vọng dùng máu của mình thay thế cứu sống cô..
Dẫu cho điều đó hoan đường cỡ nào..
Tiếc thương ...
Bọn họ điều hiểu bản thân sai rồi.. người duy nhất ở đầu quả tim chủ thượng chỉ là nàng ấy..
Bọn họ vốn không nên bức đôi tiên lữ ấy đến nông nỗi này..
Chúng tiên hay thần thú giây phút đó đều lặng im mặc niệm.. không ai dám mở một lời nào, hơi thở họ nghẹn ở đó nhìn thiếu niên bất lực không thể níu giữ người mình yêu.. ngây ngốc chứ đầy thương tích cũng không từ bỏ..
Nơi đó có cô.. sau này bọn họ cũng chỉ thấy hắn ở nơi đó.. một bước không rời.. như tìm chút ấm áp còn lưu lại tự an ủi chính mình
…
Khoảnh khắc đó.. hắn nghe cô nói..
"Phu quân.. Đừng đau khổ.."