Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính!!

Chương 2: Nam chính thật bám người




         ****************

Tống Ôn Trạch tức giận không nói lên lời.

Quả trứng nhỏ kia thì ngược lại, vui vu vẻ nói - Chúc chủ nhân may mắn!

Hắn hỏi - Ăn nói cho cẩn thận, làm như sắp toang tới nơi vậy?

Quả trứng nhỏ kia nháy một mắt nói - Thế giới này hoàn toàn không đơn giản như người thấy chút nào, chủ nhân ah~~ Tôi có lời nhắc nhở người một việc, làm xong nhiệm vụ này....rất có thể người sẽ một đi không trở lại đó?

Hắn không tin, nghi hoặc hỏi - Nè~~ Tiểu Cẩu Đản, mi đừng tưởng mình là hệ thống bản mệnh của ta, muốn nói gì nói nha~~ Ta hoàn toàn, không, tin, ngươi!!

Bị gọi là Tiểu Cẩu Đản, quả trứng nhỏ kia tức giận nói - Nếu không phải thế giới này là thế giới chết chóc, nhiều kí chủ tới một đi không trở lại, ta cũng lười nhắc nhở người. Dù sao, ta cũng nhận lời của vị đại nhân kia, bảo vệ người.

Nghe vậy Tống Ôn Trạch cũng có phần cảnh giác với thế giới này.

Nhìn cái nhiệm vụ vừa biến thái vừa nguy hiểm trước mặt, Tống Ôn Trạch không khỏi khó chịu xoa đầu.

[Nhiệm vụ chính: Theo đuổi nữ chính, tìm cách khiến nam chính trở nên nổi loạn hơn.

Điều kiện: Dùng tất cả các cách, bao gồm mưu mô, sảo quyệt, trả tấn tinh thần của nam chính.

Hoàn thành: Tất cả chức năng, giao diện mà hiện nay kí chủ có, đều có thể mang về thế giới của mình.

Thất bại: Bị xoá sổ khỏi thế giới, tan biến không bao giờ được luân hồi chuyển kiếp.

Chú ý: Không được để nhân vật trong thế giới phát hiện ra điều kì lạ của nguyên chủ.]

Tống Ôn Trạch thở dài, nâng ly rượu vang đỏ lên định uống, đột nhiên từ phía sau một bàn tay trắng nõn nà, vươn lên đoạt ly rượu vang.

Hắn giật mình, quay đầu lại thấy một thiếu niên đang mặc đồng phục học sinh.

Cậu nhóc trước mắt này, quả thật rất đẹp trai, dáng người cao to gần bằng nguyên chủ.

Ngũ quan hiện lên dáng vẻ ngây ngô của một cậu nhóc cấp ba, đang ở độ tuổi nổi loạn thích làm trái lời phụ huynh.

Nếu Tống Ôn Trạch không nhìn vào bảng hệ thống trước mặt kia, thì chắc hẳn hắn sẽ lao tới đánh vào đầu cậu nhóc trước mắt rồi.

'Con nít con nôi, vào phòng người khác không một tiếng động, có biết sẽ dọa đến chết sớm không?'

[ Tinh~~ Phát hiện nhân vật chính, mời kí chủ xem.]

[ Nam chính: Thẩm Mộng.

Tuổi: 17.

Sinh nhật: 7/3.

Chòn sao: Bảo Bình.

Thân phận: Con trai độc nhất của Thẩm gia, cháu đích tôn của Thẩm lão và là người thừa kế tập đoàn công ty giải trí Thẩm Thần.

Tính cách: Hay đánh nhau, chửi lộn.

Tính tình: Trọng tình nghĩa, ân tình sẽ trả gấp đôi, oán hận sẽ trả gấp nghìn lần, là một người thù dai.

Sở thích: Ăn kem sôcôla mà nguyên chủ tặng, vvv chỉ cần là đồ nguyên chủ tặng đều rất thích, sẽ dùng vô cùng cẩn thận.

Ghét: Nữ chính.]

Tống Ôn Trạch không khỏi ngạc nhiên, hỏi - Sao giờ này còn ở đây? Không đi học ah?

Sở dĩ hắn hỏi như vậy, vì phía sau lưng Thẩm Mộng là một chiếc đồng hồ chuông quả lắc, thường thấy khi ở giữa phòng khách.

Thẩm Mộng cười đáp - Ba bảo, gọi chú ba xuống ăn sáng. Chỉ là không ngờ tới, mới sáng sớm đã thấy chú uống rượu, còn ra ngoài ban công tắm nắng.

Tống Ôn Trạch dựa vào đoạn kí ức của nguyên chủ, nhìn cậu nhóc trước mắt này từ nhỏ tới lớn luôn bám dính lấy nguyên chủ, không rời nửa bước.

Rồi thở dài khi nghĩ đến cốt truyện sau này, tận mắt nhìn thấy cậu đẩy nguyên chủ xuống sân thượng, ánh mắt lạnh lùng đó khiến Tống Ôn Trạch không khỏi cảm thấy xót xa.

Tống Ôn Trạch bất giác không kìm chế được cảm xúc, tiến lại gần Thẩm Mộng giơ bàn tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh óng ả kia.

Bàn tay quả thật rất lớn, vừa giơ lên đã bao trùm cả đầu của Thẩm Mộng, trông cậu bây giờ không khác gì con thỏ nhỏ bị một con sói xám to lớn nắm đầu ăn thịt.

Thẩm Mộng đang nói, cảm nhận được thứ gì đó vừa mới chạm vào đầu mình, ngẩng đầu nhìn Tống Ôn Trạch.

"Vậy mà, chú ba lại cười? Nụ cười này, lâu lắm rồi không thấy."

Đây, chính là nụ cười chân thật nhất, chứ không phải là cười xã giao như Thẩm Mộng từng thấy khi ở trường.

Tống Ôn Trạch lúc này cũng nhận ra ánh mắt phát sáng đang nhìn mình kia, thu lại bàn tay xoa đầu kia rồi ho khụ khụ vài cái.

Thẩm Mộng không ý đến sự ngại ngùng của hắn, tiến lại gần ôm chặt vòng eo của Tống Ôn Trạch.

Tống Ôn Trạch có chút giật mình trước sự thân mật này, nhìn Thẩm Mộng lúc này chỉ cao đến cằm mình là cùng.

Hắn cố gắng đẩy cậu ra nhưng sức lực của nguyên chủ lúc này, quả thật chỉ như giãy giụa vô ích.

Tống Ôn Trạch lại một lần nữa xoa đầu Thẩm Mộng, hỏi - Sao vậy?

Thẩm Mộng ngửa đầu hỏi - Chú ba, cháu có thể hỏi một chuyện không?

Tống Ôn Trạch gật đầu.

Thẩm Mộng nói - Tại sao, chú ba đến giờ....!!

- Cậu chủ lớn và cậu thiếu gia, lão gia đang đợi cả hai xuống ăn cơm!

Câu hỏi nửa chừng bị tiếng gọi của bà quản giá cắt ngang, cả hai lập tức tách ra.

Tống Ôn Trạch ho khụ khụ vài cái rồi tiến ra mở cửa, nhìn thấy Triệu quản gia đứng đó cười hiền hậu đáp - Vâng, tôi xuống ngay. Bảo anh hai đợi tôi thay quần áo, sẽ xong ngay thôi.

Triệu quản gia cúi đầu chào rồi bước xuống.

Tống Ôn Trạch thấy bà đã đi khỏi hành lang, biến mất sau cầu thang đi xuống mới đóng lại cửa phòng.

Trở lại thấy Thẩm Mộng đang ngồi trên giường của mình, ngẩng đầu định uống hết ly rượu vang kia.

Hắn giật mình, chạy tới đoạt ly rượu vang đang gần hết kia nhưng không thể nào ngăn được.

Thẩm Mộng vừa uống hết ly rượu vang đã mặt đỏ như gấc, chiếc ly trên tay không giữ được liền rơi xuống đất, chạm đã vỡ tan thành nhiều mảnh thủy tỉnh.

Tống Ôn Trạch không khỏi khó chịu, gõ một cái vào đầu Thẩm Mộng, mắng - Giỏi rồi ha~~ Mới vị trẻ thành niên, còn chưa đủ tuổi đã học theo người khác uống rượu hút thuốc rồi, cẩn thận bị ba biết, anh ấy đánh đòn.

Thẩm Mộng khóc không ra nước mắt, muốn nói lại thôi đành ngậm ngùi giữ im lặng, nuốt nước mắt vào trong.

Tống Ôn Trạch mắng xong, cảm nhận được có ai đó dựa sát vào mình.

Nhìn xuống đã thấy, bàn tay của Thẩm Mộng vòng qua eo ôm mình từ lúc nào.

Dường như đã ngà ngà say?

Tống Ôn Trạch lay lay người cậu, dùng sức mạnh đẩy ra cũng không được đành phải chấp nhận bỏ cuộc.

Hắn gọi - Thẩm Mộng, còn không mau tỉnh lại, sẽ muộn học đó?

Thẩm Mộng đã mê man đến không biết trời trăng mây nước gì, vòng tay ôm kia vẫn như vậy không cách nào gỡ ra được.

Tống Ôn Trạch liền nhíu mày một cái, chợt một suy nghĩ lóe xoẹt qua đầu.

"Không lẽ, phải làm như thế sao??"