Tống Ôn Trạch hỏi - Đằng Phi, đệ ấy, vẫn khỏe chứ?
Khổng Linh đáp - Thiếu điện hạ vẫn khỏe, ngài ấy đã trở thành Xà đế, quản lý cả tộc linh xà rất tốt.
Tống Ôn Trạch thở dài hỏi - Ta, bây giờ cũng không biết, mình chính xác là ai nữa rồi? Lúc là Tống Ôn Trạch, linh hồn vất vưởng nơi trần thế bị hệ thống bắt đi làm nhiệm vụ hay là Bạch Trạch thượng thần, con trăn trắng mười vạn năm, linh vật của Xà tộc nữa?
Khổng Linh nói - Chủ nhân, người vẫn là người mà, đâu cần quan tâm trước đây người là ai, bây giờ người là ai mới quan trọng!!
- Ngươi nói đúng!! - Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói tiếp - Ta bây giờ là Tống Ôn Trạch, một linh hồn bình thường hơn bình thường khác. Ta là ta, trước đây là trước đây, bây giờ ta cũng là ta của bây giờ.
Khổng Linh gật đầu định nói tiếp thì âm thanh cảnh báo nguy hiểm vang lên khắp không gian hệ thống, nhuộm một màu đỏ nhấp nháy khiến Tống Ôn Trạch cũng phải giật mình.
[Cảnh báo nguy hiểm cấp ba!!]
[ Nguyên chủ đang gặp nguy hiểm, xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng bị cưỡng ép hút ra ngoài không gian hệ thống, nhập vào thân xác nguyên chủ để tiếp tục hoàn thiện nhiệm vụ. ]
Tống Ôn Trạch nghe vậy, còn chưa kịp phản ứng thì linh hồn của mình bị hút vào trong một hố đen, toàn thân vô lực không cảm nhận được cái gì nữa.
Lần nữa mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một căn phòng tối om, không có lấy một tia ánh sáng lọt vô.
Tống Ôn Trạch thầm chửi trong lòng, đầu vẫn đau như trước, cái cảm giác bị ép ra ngoài kia thật sự rất khó chịu.
Hắn muốn giơ tay lên xoa đầu cho đỡ đau, đột nhiên khựng lại một lúc cảm nhận được có sợi dây đang buộc cổ tay cổ chân mình, ngạc nhiên hỏi - “Sao tự nhiên, mình bị trói vậy nè?”
- Tống Ôn Trạch, cậu ra đây giải thích cho tôi, tại sao tôi lại bị trói? - Vội vội vàng vàng lên tiếng gọi nguyên chủ, không thấy người đâu chỉ nghe được giọng nói.
“Xin lỗi, là do tôi sơ xuất, bị hung thủ để ý rồi đánh ngất, nhốt trong đây.”
Tống Ôn Trạch hỏi - Hung thủ của vụ án Tên sát nhân biến thái, giết người hàng loạt kia sao?
“Chứ còn ai vào đây!! Nhưng, tôi không ngờ, hắn lại cả gan dám bắt nhốt cảnh sát, cả Thẩm An cũng bị hắn bắt rồi?”
- Không phải, tôi đã bảo cậu bảo vệ Thẩm An rồi hay sao? Sao lại để ra cơ sự này? - Tống Ôn Trạch tức giận hét lên - Ngay cả một cô gái cũng không bảo vệ được thì, tôi cần cậu làm cái quái gì?
“Tại cô ấy cứ thích theo dõi tôi chứ? Tôi trước khi đi, đã bảo đừng đi theo rồi, cô ta ngang bướng, không nghe lời cũng trách tôi sao?”
- Không trách cậu thì trách ai? Đúng là tên vô dụng, thành sự thì ít, bại sự có thừa. - Tống Ôn Trạch tức giận quát lên, nói không thèm để tâm đến cậu - Nếu biết trước sẽ thành ra thế này, tôi thà tự mình đi phá án còn hơn.
“… Xin lỗi!!”
- Âyza, tức chết mà! - Tống Ôn Trạch tức giận, chân đạp lung tung, không biết đạp chúng cái gì mền mền, âm ấm như lông mèo.
Đột nhiên, Tống Ôn Trạch giật mình rụt chân lại, trong đầu lập tức nhảy lên một dòng suy nghĩ - “Mèo? Đúng rồi, là mèo!!”
Nhớ ra gì đó, Tống Ôn Trạch hỏi Khổng Linh - (Khổng Linh, trong bảng hệ thống của ta, có thứ đó không?)
Khổng Linh hỏi - [ Chủ nhân, ngài muốn thứ gì thì nhắm mắt lại, thầm nói nó sẽ xuất hiện nhưng chức năng thì khác, người phải…!!]
- (Phải làm gì?)
[ Vì thứ đó được bán trong thương thành của hệ thống, người phải… đổi một 10 vạn tích phân, mới được?]
- (Nói đi nói lại, vẫn phải đổi sao? Đổi!!)
[Tinh~~ Miêu Nhãn, đồ đã được chuyển vào người kí chủ, xin hãy cân nhắc trước khi sử dụng.]
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, nhắm mắt lại cảm nhận hai luồng ánh sáng chuyền vào đó, cảm giác có thứ gì đó đang dần dần biến đổi, hòa tan rồi mở trừng hai mắt ra, một ánh hào quang từ đôi mắt phát ra nhìn dáo dác khắp nơi.
Một khoảng không màu xanh hiện ra trước mắt Tống Ôn Trạch, nhìn rất rõ mọi thứ trong phòng, không nhìn thấy thì thôi vừa nhìn thấy thì không nhịn được mà nôn khan.
“Đây là… Lò mổ sao?”
Trong phòng là một chiếc bàn lớn, xung quanh là vài chiếc máy xay chuyên dụng và hàng ngàn chiếc đĩa, trên đó đang đựng những cục thịt viên xay nhuyễn.
Trên chiếc bàn lớn đó, có thứ gì đó rất kinh dị nhìn giống như một miếng thịt lớn chất đầy, một đống thịt… bầy nhầy vừa mới mổ xong, xương trắng thì vất lung tung trên sàn nhà chất thành đống nhỏ đống to.
Hơn thế nữa, vì đây là mắt mèo mà, mắt của nó có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không thể thấy.
Chẳng hạn như trước mặt Tống Ôn Trạch có hàng nghìn bóng trắng lướt qua lướt lại, chập chờn như linh hồn vất vưởng không nơi nương tựa, tất nhiên cũng không thể không kể đến là, linh hồn của hai người một nam một nữ đang ngồi trước mặt này.
Nguyên chủ xuất hiện ở đây là chuyện bình thường, vì cậu ta vừa bị hệ thống của hắn xuất ra ngoài mà nhưng, linh hồn của Giang Hoài An tại sao ở đây, lại là một chuyện khác.
Hai linh hồn còn ngồi gần nhau, nhưng Tống Ôn Trạch lại phát hiện ra một điều vô cùng kì lạ, hai bọn họ… dường như không nhìn thấy nhau.
Mùi tanh của máu, thoang thoảng khắp nơi xộc vào mũi khiến Tống Ôn Trạch sắp nín thở không được rồi, suýt nữa thì ngất lịm đi.
Lúc hắn xuýt không chịu được nữa, hai mắt mờ dần thì sợi dây thừng đang trói tay mình, y như có linh hồn mà từ từ luồn lách qua nút thắt rồi tự cởi trói luôn.
Sợi dây trói hai chân cũng vậy, Tống Ôn Trạch ngạc nhiên khi mũi mình cũng không còn ngửi thấy cái gì nữa, đứng bật dậy hỏi - [Khổng Linh, là ngươi làm sao? Thần cách của ngươi?)
[ Khụ khụ!! Ta không sao, chủ nhân đừng hỏi nữa, mau tìm cách thoát thân đi. Hung thủ, hắn… đang tới.]
Nghe vậy, Tống Ôn Trạch liền nhìn dáo dác xung quanh, xem có chỗ nào trốn không.
Tầm mắt liền vô tình thấy cánh cửa sau đang khóa kia, chỉ đang gài then chứ không khóa thật sự.
Trong đầu Tống Ôn Trạch liền nảy sinh một suy nghĩ, nụ cười tươi rói nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, nét mặt hí hửng lại nhìn Giang Hoài An và cậu nói - Đi Đi!!
…****************…
Cạch!!
Âm thanh cửa vang lên sau khi mở, một bóng người bước vào nhìn xung quanh nhưng vì trong phòng quá tối, với tay lên mép tường cửa ra vào bên ngoài bật công tắc lên.
Ánh đèn thắp sáng cả căn phòng, đúng như Tống Ôn Trạch vừa nhìn thấy, ở giữa phòng quả thật có một chiếc bàn lớn, bên cạnh là vài chiếc máy xay thịt chuyên dụng và hàng ngàn hàng vạn chiếc đĩa đựng thịt viên trong đó.
Trên bồn nước là một đống thịt lớn chất đầy, xung quanh cũng không ít những vết máu sau khi mổ, dưới chân bồn là hàng ngàn hàng vạn chiếc xương trắng lớn nhỏ vương vãi trên sàn nhà, trên đó còn ít vụn thịt còn thừa sau khi tách thịt ra khỏi xương.
Nhưng đáng sợ nhất là, ở trước cửa phòng chế biến có một cánh tay của con người đang thò ra, bóng người đó lập tức đóng cửa phòng lại.
Xong liền tiến tới, nhẹ nhành cầm nó lên, một cánh tay của một cô gái vì trên móng có sơn móng tay màu đỏ tươi, nó có dấu vết đứt lìa nên cũng không thể kết luận cánh tay này là của ai và chết khi nào.
Bóng người kia quay đầu lại, một người đàn ông vừa lùn vừa xấu, trên mặt còn có một vết sẹo dài kéo từ mắt trái đến má phải, nhìn hung ác vô cùng.
Quần áo mặc thùng thà thùng thình, mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, trên đó còn vương một ít máu đỏ tươi không giống màu máu của động vật.
Chân đất lê bước tiến về phía trước, đến trước mặt một cái tủ lạnh để lâu sắp hỏng, mở ra bên trong toàn là những bộ phận của con người, được bao bọc bằng túi ni lông buộc chặt.
Tống Ôn Trạch trốn dưới gầm bàn đối diện, nhìn thấy trước mắt là một cái đầu đang trong giai đoạn phân hủy, tóc tai xõa sợi rối tinh rối mù, hai hốc mắt đen ngòm trông vô cùng đáng sợ.
Theo phân tích và quan sát của Tống Ôn Trạch thì cái đầu kia là của một cô gái, tầm 24 - 27t, gốc người châu âu.
Phán đoán ban đầu là bị giết hại trong lúc hoảng loạn, miệng há hốc to, hai hàng nước mắt màu đỏ chảy trên má đã đóng băng thành hai dòng huyết lệ.
Dường như, trước khi chết nạn nhân đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nên khuôn mặt khi sắp phân hủy hóp lại thành khuôn mặt ai oán đáng sợ.
Tống Ôn Trạch bịt miệng lại, không dám phát ra tiếng động nào, dù chỉ là tiếng xột xoạt do di chuyển cũng không được.
Người đàn ông cất cánh tay kia vào trong tủ lạnh rồi đóng lại, đột nhiên nhớ ra thứ gì đó chạy đi đâu đó, sau đó là âm thanh đập phá đồ đạc và tiếng gào thét điên cuồng.
Tống Ôn Trạch im lặng, đột nhiên khựng lại nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng tiến về hướng này, không nghĩ nhiều mà lùi lại.
Ánh mắt liền dáo dác nhìn xung quanh, thấy một cái hộp gỗ màu đỏ nhìn có chút cũ, lớp sơn ngoài đã bong tróc gần hết.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tống Ôn Trạch liền lấy nó đẩy mạnh lên phía trước mắt, đủ để che kín không gian xung quanh.
Khi người đàn ông kia quay lại đã, ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi lật tung tất cả mọi thứ trong phòng, cái gì cũng không bỏ qua.
Tủ lạnh cũng bị ông ta mở ra, bới tung lên mọi thứ trong đó rơi xuống đất, những bộ phận của con người đều đầy đủ không hề thiếu thứ gì, bọn chúng rơi xuống va đập không hề nhẹ.
Tống Ôn Trạch trốn dưới gầm bàn đối diện, không nhìn thấy nhưng nghe vậy cũng giật mình kinh ngạc một lúc, cảm giác toàn thân run rẩy khó chịu vô cùng.
Nhịn lại cảm giác đó, một tay bịt miệng một tay ôm ngực, hai mắt nhìn trừng trừng về phía sau, Tống Ôn Trạch thầm nghĩ - Mình, không phải sẽ bị giết chứ?
Người đàn ông kia tìm khắp phòng không thấy ai, cả căn phòng đã bừa bãi thành một đống chiến trường, cuối cùng còn ba chiếc bàn lớn ở góc tường ngay sau lưng mình.
Tống Ôn Trạch sợ hãi, trái tim trong lòng ngực đập liên hồi khiến hắn càng thêm hoảng sợ, nhất là khi tiếng bước chân đang to dần.
Người đàn ông kia quỳ một chân xuống, khẽ cúi đầu xuống rồi nghiêng một góc 60°, tay cầm lấy tấm vải che kia kéo lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy một chiếc hộp gỗ.
Bàn tay khẽ vươn lên, định chạm vào hộp gỗ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng, lập tức người đàn ông đó liền tu tay lại, câu chửi thoát ra khỏi khẽ miệng.
- Chết tiệt!! Con điên kia tỉnh rồi, tao sẽ cho mày sớm trở thành bộ sưu tập mới nhất.
Rồi cười lớn, đứng bật dậy hào hứng đi ra ngoài, không có tiếng động nào nữa, cũng chẳng nghe thấy tiếng đóng cửa.
Tống Ôn Trạch lắng tai nghe, quả thật không còn tiếng động nào nữa mới từ từ đẩy mạnh chiếc hộp gỗ, cố gắng bò lê lết đi ra ngoài.
Vừa thoát ra khỏi chiếc bàn, còn chưa kịp phủi bụi bẩn trên người thì nghe thấy tiếng cười, hòa lẫn với tiếng bốp bốp của hai bàn tay khi va vào nhau.
Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn về phía phát ra tiếng động vừa nãy, vừa nhìn thấy đã sợ đến tim đập thình thịch, vô thức lùi lại vài bước.
Người đàn ông kia đã đứng ở trước cửa phòng từ khi nào, trên tay đang kẹp một cây gậy vào nách và vỗ tay nhìn Tống Ôn Trạch, cười tươi như hoa.
Ông ta lập tức đi vào trong, bước qua cánh cửa phòng rồi rất thành thục mà đóng lại, hai mắt nhìn Tống Ôn Trạch như nhìn một con lợn mập vừa ngon vừa thơm, nhìn có chút… thèm thuồng.
- “Hắn ta, chắc không phải là biến thái thật chứ? Nhìn mình chằm chằm như vậy, chẳng khác nào coi mình là một món ngon cả?”