Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính!!

Chương 35




- Sao vậy? Con nói sai gì sao?

Thẩm Mộng Phàm ngơ ngác nhìn hai người, ánh mắt tràn ngập sự ngây thơ hỏi như vậy khiến Tống Ôn Trạch cũng rén ngang.

Bách Thuận thì ngược lại, cảm thấy cậu nhóc trước mặt này quá giả tạo rồi. Hơn thế nữa, anh còn ngửi thấy thoang thoảng quanh đây có mùi trà xanh, nồng lắm.

Nhìn Thẩm Mộng Phàm giả vờ làm đứa trẻ ngoan, thao túng tâm lý hai người. Bách Thuận với tư cách là một tiểu thuyết gia, sao lại không nhận ra chứ.

Nhất là khi nụ cười tươi rói kia, nhìn cứ có cảm giác bất an, khó chịu thế nào ấy. Nhìn như đang cười nhưng, lại không giống cười mà giống như con hổ giả trư, từ từ đùa giỡn với con mồi.

Anh chỉ có thể, coi như không nhìn thấy, không biết, không nghe mà quay lưng sang hướng khác, tránh để khỏi bản thân không kìm nén được mà tức giận.

Ai đời, một người đã hơn 26 cái tuổi xuân xanh lại cảm thấy run rẩy sợ hãi, bản thân cứ như vậy bị một thiếu niên 17 - 18 tuổi khiêu khích nhưng lại, không thể phản kháng mà từ từ chui vào bẫy của người trước mặt.

Tống Ôn Trạch thấy không khí xung quanh, có cái gì đó sai sai liền lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng lúc này, tiện lấy lý do để bản thân chuồn đi.

- Mộng Phàm ah, con ở đây nhé. Chú đi xếp đồ rồi dọn dẹp phòng luôn, chuẩn bị tân trang lại căn phòng để sắp tới đón năm mới.

- Chú ơi, chú muốn trang trí bằng tranh hay bằng hoa? - Thẩm Mộng Phàm xoa cằm suy nghĩ một lát rồi nói - Nếu là hoa, thì cháu thích hoa cẩm tú cầu và lan quỳnh. Không biết giờ này, còn cửa hàng hoa nào mở hay không?

Tống Ôn Trạch đáp - Mai đi mua, không biết chỗ nào bán loại hoa đó vào dịp tết nữa? Ngày mai là giao thừa rồi, cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà con mà không làm gì được? Mua chút đồ về thắp hương, chắc cũng được.

Thẩm Mộng Phàm vui mừng, hỏi - Ý chú, sau này sẽ ở đây luôn, có phải không?

Tống Ôn Trạch gật đầu - Ừm. Sau này ở chung rồi, hai chú cháu mình luân phiên dọn dẹp nấu ăn. Con hài lòng chứ?

Thẩm Mộng Phàm cười tươi, đáp - Vâng.

- Vậy chú đi đây.

Tống Ôn Trạch nói xong, liền kéo đống đồ lủng củng từ ngoài cửa đi vào trong phòng khách, xong liền đi thẳng vào trong phòng ngủ của Thẩm Mộng Phàm.

Bách Thuận định đi vào thì Thẩm Mộng Phàm lên tiếng, giọng điệu có chút không vui - Bách Thuận, anh tiếp cận chú tôi có mục đích gì?

Bách Thuận cười nhạt, xoay người lại nhìn, một tay cho vào túi quần trước, thản nhiên nói - Không giả vờ nữa sao?

- Đừng có đánh trống lảng. - Thẩm Mộng Phàm tức giận, đứng bật dậy khỏi ghế sôfa, đi thẳng đến chỗ Bách Thuận đang đứng, nói tiếp - Chúng ta đã quá quen thuộc với tính cách của đối phương, đừng giả làm người có đạo đức ở đây. Có gì thì nói luôn đi, đừng làm hại chú tôi.

Bách Thuận cười lớn, đôi mắt đỏ rực nhìn Thẩm Mộng Phàm nói - Tôi là được Tống ca mời tới. Cậu yên tâm, cho tôi thêm mấy lá gan nữa cũng chẳng làm gì được Tống ca. Với lại…

Bách Thuận tiến sát lại gần Thẩm Mộng Phàm, ghé sát tai thì thầm nói - Với lại, người nên lo lắng ở đây không phải tôi, mà là cậu mới đúng? Nếu để Tống ca biết bí mật của cậu, đến lúc đó không biết Tống ca sẽ lộ ra khuôn mặt nào nhỉ? Tức giận, căm thù hay là… chán ghét cậu đến cực điểm? Tôi thật sự rất mong chờ đến ngày đó đấy.

Thẩm Mộng Phàm tức giận, lắp bắp nói - Anh, anh, anh… Anh muốn làm gì?

- Thẹn quá hóa giận sao? - Bách Thuận cười, giữ khoảng cách không gần cũng chẳng xa, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộng Phàm nói - Chúng ta đều là cùng một loại người, tôi cũng không muốn làm khó cậu. Hay là như vầy đi.

Rồi, Bách Thuận lại bộ dạng nghiêm túc, nắm lấy cổ áo Thẩm Mộng Phàm, nói - Chuyện giữa chúng ta, tôi sẽ không nói với Tống ca. Tôi phải để Tống ca tự tìm hiểu rồi biết được, đứa cháu trai mà mình yêu thương chiều chuộng hết mực là loại người gì? Như thế mới vừa lòng hả dạ.

- Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng làm hại chú ấy. - Thẩm Mộng Phàm không bình tĩnh nổi, sắc mặt trắng bệch đến đau lòng, nói.

- Tất nhiên là phải nhắm vào cậu rồi. - Bách Thuận cười nhạt nói - Tôi phải khiến từng người, từng người một từng thân thiết yêu thương cậu, họ sẽ phải trả giá cho những hành động của cậu. Tôi chắc chắn đó.

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, để lại Thẩm Mộng Phàm một mình đứng ở trong phòng khách, nhìn vào phòng mình nơi Tống Ôn Trạch vừa mở cửa bước vào.

Thẩm Mộng Phàm cười khổ, lại thầm trách bản thân tại sao lại làm ra chuyện đó. Tống Ôn Trạch mà bị liên lụy vì cậu, chắc Thẩm Mộng Phàm không biết phải làm sao nữa.

Nếu Tống Ôn Trạch biết chuyện đó, liệu có thể tha thứ cho cậu không?

Thẩm Mộng Phàm chẳng dám nghĩ, ánh mắt tràn ngập tia lo lắng và sự bất an, sâu thăm thẳm trong đó là cả một hố đen ngoài vũ trụ.

☆☆☆☆☆●○●☆☆☆☆☆

Khổng Linh ngồi trên bàn, tay lướt lướt bảng hệ thống trên không trung, cười nói - [Chủ nhân, chỉ số hắc hóa của nam chủ đang tăng. Đúng như người đoán, hai người kia có quen nhau. Và, hình như hai người có một bí mật, không muốn để ai biết?]

Không nghe thấy Tống Ôn Trạch lên tiếng gì, Khổng Linh quay sang nhìn người vẫn đang mải đăm chiêu nhìn ra ngoài ban công, đã đứng đó cả một lúc rồi.

[ Chủ nhân, người sao vậy? Có chuyện gì lo lắng sao?]

Tống Ôn Trạch khoanh tay, đáp - Ta chỉ cảm thấy, đứa cháu trai hờ này… có lẽ đang cố gắng che giấu một việc gì đó?

- [Chẳng lẽ, người đang nghi ngờ… cái chết của Giang Hoài An có liên quan đến nam chủ?]

- Ta tin không chỉ có vậy? Thẩm Mộng Phàm thân là nam chính, cho dù là trực tiếp hay gián tiếp giết chết Giang Hoài An thì không lí nào, cảnh sát đến giờ này vẫn không điều tra ra cậu ta được. - Tống Ôn Trạch xoay người lại, nhìn Khổng Linh nói - Trong chuyện này, nhất định còn ẩn chứa một chuyện khác? Một chuyện kinh thiên động địa, lớn đến nỗi… Không ai có thể không liên lụy.

- [Chủ nhân, người đừng úp úp mở mở có được không? Khổng Linh thật sự rất tò mò ah?]

- Ồ~~ - Tống Ôn Trạch liền lập tức thay đổi sắc mặt, nụ cười trên môi dần kéo dài đến mang tai vẫn không có dấu hiệu dừng lại, ôm Khổng Linh nói - Sao ta chưa từng thấy ngươi như thế này vậy? Còn bầy đặt tò mò với chả không tò mò vậy?

- [Chủ nhân ah, người đừng trêu Khổng Linh nữa? Khổng Linh chỉ muốn xác nhận thôi?]

Tống Ôn Trạch nghiêng người nằm xuống giường, một tay chống lên giữ lấy cái đầu, tay còn lại ấn ấn quả trứng có cánh mà Khổng Linh đang ngồi.

Tìm tư thế thoải mái nhất, Tống Ôn Trạch nói - Mi nói xem, ta phải làm sao mới nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đây?

Khổng Linh bóp cằm suy nghĩ, vò đầu bứt tai một lúc, đột nhiên hô lên - [Ahh~~ Có rồi.]

Tống Ôn Trạch bị dọa giật mình, hỏi - Cái gì có rồi?

Khổng Linh ngoắc ngoắc ngón tay hướng về phía Tống Ôn Trạch, cười tươi nói - [Chủ nhân, lại đây. Em nói cái này, nghe xong nếu không được thì thôi. ]

Tống Ôn Trạch bán tính bán nghi mà vươn người về phía Khổng Linh, Khổng Linh cũng thì thầm vào tai hắn cái gì đó.

Sắc mặt càng ngày càng kì quái, hết trắng rồi lại xanh, cuối cùng là màu đỏ vô cùng đầy đủ màu sắc.

Tống Ôn Trạch giật mình quay lại hỏi - Làm vậy, hình như hơi quá đáng?

[ Chủ nhân, người mền lòng rồi sao? Ngài đừng quên nhiệm vụ của mình, không công lược luôn đi, kết quả đều giống nhau mà?]

- Nhưng… - Khổng Linh lập tức cắt ngang lời nói của Tống Ôn Trạch, nói tiếp - [Vậy, ngoài cách này ra, người còn nghĩ ra được cái kế nào hay hơn không? Vừa khiến nam chính hắc hóa vừa công lược luôn Thẩm An?]

Tống Ôn Trạch nghĩ một lát rồi gật đầu đáp - Vậy thì làm theo cách của ngươi, nếu thất bại thì coi những ta xui sẻo. Còn thành công thì…

…****************…

Tống Ôn Trạch bước ra ngoài, thấy Thẩm Mộng Phàm vẫn ngồi ở sôfa xem Tv, hết sức chăm chú.

Lại nghe thấy ở trong bếp vang lên tiếng dao thớt, mùi thơm của thức ăn vừa chín tới. Tống Ôn Trạch nhìn vào trong thấy Bách Thuận đang loay hoay trong bếp, trên người còn mặc chiếc tạp dề màu xanh, nhìn chẳng khác nào mấy bà nội trợ trong nhà.

Trong đầu liền nghĩ ra cái gì đó, từ từ lại gần Thẩm Mộng Phàm, ghé sát tai thì thầm nói - Con đang xem gì đó?

Thẩm Mộng Phàm giật mình quay lại, môi cậu vừa hay lại vô tình chạm vào môi của Tống Ôn Trạch. Hai người, bốn mắt nhìn nhau, đứng hình một lúc.

Tống Ôn Trạch nhìn khuôn mặt đẹp đến dễ thương, đỏ ửng khi hai người vừa chạm môi toan định trêu chọc Thẩm Mộng Phàm thì…

Thẩm Mộng Phàm giật mình, đứng bật dậy, chân bị va vào thành bàn mà ngã ngửa ra sau. Cứ nghĩ bản thân lần này xong rồi, ngã vào mặt bàn kính thì chỉ có ôm đầu than đau thôi.

Nhưng không, trước khi Thẩm Mộng Phàm ngã xuống mặt kính, có một cánh tay vòng qua eo mình mà ôm lấy, giữ cậu lơ lửng giữa không trung.

Thẩm Mộng Chi mở hai mắt ra, nhìn thấy người trước mặt thì không khỏi đỏ ửng hơn, ấp úng gọi - Chú!

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, Tống Ôn Trạch một tay ôm người một tay bám lấy thành ghế sôfa, mới có thể giữ nguyên tư thế này.

May mà nguyên chủ không chỉ cao, cánh tay cũng rất dài. Tống Ôn Trạch vừa thấy Thẩm Mộng Phàm ngã ra sau, suýt nữa thì đập đầu vào mặt bàn kính trong suốt kia mà không một động tác thừa, vươn người ra trước ôm lấy Thẩm Mộng Phàm.

- Ngốc tử. - Tống Ôn Trạch nói, đỡ Thẩm Mộng Phàm lên rồi nói - Đang ngồi sao lại đột nhiên đứng dậy, không biết nếu làm thế sẽ bị trẹo chân dễ ngã sao?

Thẩm Mộng Phàm xấu hổ, cúi đầu xuống ấp úng nói - Con, con, con…

Tống Ôn Trạch xoa đầu Thẩm Mộng Phàm, vừa suy nghĩ một lát rồi nói - Chẳng lẽ, vì lúc nãy? Không phải chứ? Hai người đàn ông vô tình chạm môi là chuyện bình thường mà, đâu cần giật mình hoảng hốt tới vậy? Với lại, cháu không phải đã có bạn gái rồi sao?

- Con, con… Không có!!

Thẩm Mộng Phàm không biết là thẹn quá hóa giận hay là vì xấu hổ, mà sau khi nói xong câu này liền lập tức bỏ đi, lao vào trong phòng Tống Ôn Trạch trốn.

Tống Ôn Trạch chỉ biết nhìn theo bóng dáng của đối phương, sau khi cánh cửa khép lại sắc mặt lại biến đổi, lạnh lùng ngồi vào sôfa.

Bách Thuận không biết từ lúc nào đã ở sát ngay bên cạnh Tống Ôn Trạch, vừa nhìn cánh cửa phòng khép lại vừa nói - Thằng bé không ăn cơm sao? Buổi tối không thể bỏ bữa được, không tốt cho sức khỏe. Để em đi gọi…

Lời chưa nói xong, chân cũng chưa kịp bước thì Tống Ôn Trạch lên tiếng cắt ngang. Hắn nói - Ngồi xuống đi. Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.

Bách Thuận nghe thấy vậy, trong lòng có dự cảm chẳng lành, biết không thể từ chối liền ngồi xuống ngay bên cạnh Tống Ôn Trạch.

Anh ta run rẩy, sợ hãi hỏi - Tống ca, có chuyện gì sao?

Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi - Có phải, cậu luôn thắc mắc là tại sao tôi lại đưa cậu tới đây?

Bách Thuận gật đầu luôn, hỏi ngược lại - Vì sao vậy?

Tống Ôn Trạch cười lạnh nói - Cậu là một tiểu thuyết gia, chắc cậu biết cách thôi miên người khác chứ? Tôi muốn cậu thôi miên Thẩm Mộng Phàm, khiến cậu ấy quên hết mọi chuyện đã xảy ra kia. Bao gồm cả việc, tôi xuất hiện trong một tháng qua.

- Tại sao phải làm vậy? - Bách Thuận hốt hoảng hỏi.

Tống Ôn Trạch đáp - Đơn giản là tôi không muốn thằng bé ám ảnh về chuyện đó. Cậu cũng thấy rồi đó, sau khi xuất viện mỗi lần tôi tới gần thằng bé sẽ phản ứng ngay, toàn thân bất giác mà run lên mà tránh xa. Tôi muốn cậu ấy như trước đây, không còn lảng tránh tôi nữa.

- Đây là lý do, anh để em ở đây cùng đón giao thừa sao? - Bách Thuận cười nhạt hỏi.

- Không phải thì là gì? - Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói tiếp - Mai giao thừa rồi, buổi tối tôi không cần biết cậu tìm lý do gì để ra ngoài, cậu nhất định không được ở lại đón giao thừa cùng với chúng tôi.

- Tại sao?

- Chẳng tại sao cả. Tôi chỉ muốn đón giao thừa với Thẩm Mộng Phàm, chỉ hai chúng tôi thôi. Cậu hiểu ý thôi chứ?

- Em đi là được chứ gì. Nhưng em vẫn thắc mắc, tại sao nhất định em phải ra ngoài? Không ở trong phòng được sao?

- Không được. Cậu nhất định phải ra ngoài, muốn đi đâu thì đi, muốn ra khách sạn ngủ cũng được.

- Hai người, chắc không phải muốn làm chuyện mờ ám đó chứ?

Lời này vừa nói ra, Bách Thuận còn chưa kịp nói xong thì đã bị một chiếc gối ném thẳng vào mặt rồi, kèm theo một giọng nói trong trường trẻo - Không biết ăn nói thì đừng mở miệng. Hồ ngôn loạn ngữ.

Anh nhận lấy chiếc gối, nhìn người ném là Thẩm Mộng Phàm từ trong phòng bước ra, toan định ném trả lại thì bị Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Không ra thể thống gì.

Tống Ôn Trạch lại quát - Ăn xong rồi về hết phòng cho tôi. Sáng mai, thức sớm để mua đồ tết.

Thẩm Mộng Phàm đáp - Vâng.

Bách Thuận toan muốn nói gì đó, thì bị ánh mắt sắc bén của Tống Ôn Trạch khi nhìn mình lại rén ngang, gật đầu đồng ý.

Thế là ba người ăn bữa tối trong im lặng, không có một tiếng gì phát ra ngoài tiếng đũa chạm vào nhau kêu lạch cạch, tiếng nhóp nhép khi nhai và tiếng thở của ba người.

Ai đều cũng có suy nghĩ riêng, bữa tối trải qua dài y như một ngày vậy, rất lâu sau đó Tống Ôn Trạch cuối cùng cũng đặt đũa xuống. Hai người thấy vậy, như được giải thoát cũng đặt đũa xuống.

Bách Thuận xung phong đi rửa bát, nhoáng một cái bát đũa trên bàn đều đã được anh dọn sạch.

Tống Ôn Trạch dìu Thẩm Mộng Phàm vào trong phòng mình, đoán chắc rằng cậu còn chưa tắm liền hỏi - Chú đi tắm, con có muốn chú tắm luôn cho con không?

Thẩm Mộng Chi nghe vậy liền lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn Tống Ôn Trạch, hai chân bất giác bước sang hướng khác, nói - Con, con tắm rồi, không cần phiền chú nhọc công.

Tống Ôn Trạch lạnh lùng nắm lấy cổ tay Thẩm Mộng Phàm, không nói lấy một lời kéo Thẩm Mộng Phàm vào trong phòng tắm.

Thẩm Mộng Phàm bị kéo đi, càng cố gắng giãy giụa càng khiến Tống Ôn Trạch giữ chặt hơn, bây giờ muốn thoát cũng không thoát được.

Tống Ôn Trạch lạnh lùng ấn mạnh Thẩm Mộng Phàm vào tấm kính trong suốt trước mặt, lưng của Thẩm Mộng Phàm đập mạnh vào đó, đau đớn ưỡn lưng lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Thẩm Mộng Phàm run rẩy, sợ hãi không dám nói câu gì. Tống Ôn Trạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng đó, một tay ấn mạnh Thẩm Mộng Phàm xuống đất, một tay bật công tắc vòi nước.

Nước từ trong vòi nước phun ra ào ào, chẳng mấy chốc quần áo trên người Thẩm Mộng Phàm ướt đẫm. Nước chảy lách tách, Tống Ôn Trạch thấy đã hài lòng liền tắt công tắc vòi nước.

Tóc và khuôn mặt nhiễm một chút nước, yếu ớt ngẩng đầu nhìn Tống Ôn Trạch, trông thật đáng thương gọi một tiếng - Chú.

- Sao vậy? - Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi.

Thẩm Mộng Phàm hỏi ngược lại - Chú cảm thấy con rất bẩn, có phải không? Vậy nên trước khi đi ngủ, nhất quyết muốn con tắm rửa thật sạch, đúng không?

Tống Ôn Trạch không đáp, đôi tay cũng không nhàn rỗi mà xé rách chiếc áo sơ mi trắng trên người Thẩm Mộng Phàm.

Chiếc áo sơ mi cứ như vậy mà bị Tống Ôn Trạch xé rách, để lộ ra làn da trắng mịn màng hơn da em bé, xương quai xanh mê người.