Ánh nắng khẽ chiếu qua khung cửa sổ, luồng gió lạnh lẽo cứ thế thổi qua ùa vào bên trong.
Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh nhỏ bé đang cố gắng thu mình lại, trên cơ thể là chằng chịt các vết hoan ái tối qua. Chứng tỏ, tối hôm qua không phải là một giấc mơ.
Thẩm Mộng Phàm ngồi đó một lúc lâu vẫn không phản ứng gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.
Hai tay nắm chặt lại chiếc chăn mỏng duy nhất đang đắp trên người, Thẩm Mộng Phàm dường như vẫn không tin chuyện tối qua là sự thật.
Cơ thể vừa thoải mái vừa sạch sẽ, bên dưới lại chẳng có cảm giác đau nhức nào, chỉ là có chút ngứa ngáy khó chịu. Thẩm Mộng Phàm lấy hết can đảm, nhấc chiếc chăn trên người lên xem.
Cậu trần truồng, trên người không có lấy một mảnh vải, những dấu vết hoan ái tối hôm qua không thể xoá mờ in hằn trên cơ thể.
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy những thứ này Thẩm Mộng Phàm chắc chắn sẽ tức điên, chạy vào trong phòng tắm, chà sát điên cuồng nhưng… giờ thì không, cậu lại cảm thấy nâng nâng, cảm giác cứ như đang ở chín tầng mây.
Mình làm rồi. Làm với chú rồi.
Nhớ lại khuôn mặt nhiễm đầy dục vọng của Tống Ôn Trạch tối hôm qua, Thẩm Mộng Phàm lại cảm thấy không chân thực, trong lòng thực sớm đã vui vẻ rồi.
Thẩm Mộng Phàm không dám chắc Tống Ôn Trạch làm chuyện đó vì lý do gì nhưng, cậu biết nếu mình đưa ra yêu cầu gì hắn đều sẽ không từ chối mà làm.
Nghĩ vậy, Thẩm Mộng Phàm bước xuống giường, lấy đại một bộ quần áo trên tủ rồi đi thẳng vào phòng tắm. Lúc ra, trên người đã mặc xong quần áo, tóc tai cũng được trải chuốt gọn gàng hơn.
Thẩm Mộng Phàm đứng trước gương một lúc lâu, chỉnh trang lại tóc tai và quần áo, cảm thấy ổn mới mở cửa đi ra khỏi phòng.
Nhìn phòng khách gọn gàng, không có lấy một bóng người. Thẩm Mộng Phàm nhìn đồng hồ treo trên đỉnh TV, đã 8h sáng nhưng lại yên tĩnh vô cùng.
Giờ này, đáng lẽ phải ồn ào chứ?
Đột nhiên, từ trong phòng bếp phát ra tiếng rào rào như nước sôi, cùng với tiếng dao thớt cọ sát vào nhau.
Thẩm Mộng Phàm nghi hoặc, bám chặt lấy bức tường trước mặt rồi nghiêng đầu, lén lút nhìn từ bên ngoài vào trong.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy cảnh tưởng bên trong Thẩm Mộng Phàm liền tức giận lao tới nói, vung nắm đấm về phía Bách Thuận.
- Hai người đang làm cái quái j trong nhà tôi vậy?
Tống Ôn Trạch đang dựa sát vào lưng Bách Thuận, dáng vẻ đầy mệt mỏi mà gục đầu lên vai Bách Thuận. Vì Tống Ôn Trạch quá cao, lại bao trọn luôn Bách Thuận, nhìn từ phía sau quả thật rất ám muội.
Nếu là người khác nhìn thấy, hiểu lầm cũng phải thôi. Huống chi, Thẩm Mộng Phàm - người tối hôm qua vừa mới nếm trải qua mật ngọt, không tức thì cũng giận.
[Tinh~~ Độ hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng Phàm tăng 10%, hiện tại là 80%. Xin kí chủ hãy tiếp tục phát huy. ]
Khổng Linh cũng xuất hiện, ngồi trên vai Tống Ôn Trạch nói - [Chủ nhân, người thật biết cách làm người khác tức giận?]
- (Hả?)
Tống Ôn Trạch giật mình quay lại, thấy Thẩm Mộng Phàm đang lao tới với cánh tay đang giơ lên, lập tức né sang một bên nhìn.
Bách Thuận cũng giật mình quay lại, vừa xoay đầu đã lánh trọn cúi đấm từ Thẩm Mộng Phàm, lập tức ngã ngửa ngược ra sau.
Chỉ một chút nữa, Bách Thuận đập đầu vào cạnh tủ bếp ga may mà, Tống Ôn Trạch nhanh tay nhanh mắt, túm lấy cổ áo kéo lên.
- [Người làm cái quái gì vậy? Mau thả ra đi. ] - Khổng Linh tức giận hét lên.
Tống Ôn Trạch giật mình hỏi - (Tại sao?)
Khổng Linh hỏi ngược lại - [Không thấy nam chính đang tức giận sao?]
- (Ừm. Thì sao? Cũng không thể tùy tiện đánh người được.) - Tống Ôn Trạch cũng chẳng thèm để tâm, vừa hỏi vừa nói.
- [Đánh là đúng! Dám giành người đàn ông của nam chính, chết là chưa xong đâu.] - Khổng Linh càng nói càng hăng, cứ mắng chửi bên tai Tống Ôn Trạch đến nhức đầu.
Tống Ôn Trạch ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi - (Mi bị bệnh à? Nói lung tung cái gì đó?)
- [ Đại tra nam!!]
Tống Ôn Trạch đột nhiên bị nó chửi, cảm giác cứ như mình là người xấu vậy?
Mà đại tra nam là sao? Hắn lại làm sai gì à?
- (Mi bệnh không hề nhẹ nha~~ Nói năng không cần chứng cứ sao?)
- [ Đại tra nam ăn sạch người ta xong rồi phủi mông bỏ chạy sao? Không gọi là tra nam, thì gọi là gì? Tên sở khanh? Đồ háo sắc? Tên biến thái, vắt chanh bỏ vỏ sao?] - Khổng Linh hừ lạnh nói.
- (Ngươi…!!) - Tống Ôn Trạch bị nó chửi, tức không chịu nổi liền buông bàn tay đang túm cổ áo của Bách Thuận ra.
Bách Thuận mới coi những thoát được một kiếp, đang định cảm ơn Tống Ôn Trạch thì hắn lại trực tiếp bỏ tay ra khiến anh ngã mạnh xuống dưới đất.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Mộng Phàm lại lao tới định đánh Bách Thuận, hai tay khua khua trước mặt anh trông giống như hung thần áp sát.
Bách Thuận nhìn người thiếu niên trước mặt đang lao tới, sợ hãi nhắm mắt lại, tay vô thức giơ lên che trước mặt.
- Trà xanh, đi chết đi! Anh đi chết đi. Dám ở trong nhà tôi, quyến rũ người của tôi. Anh là muốn tôi giết anh mới được, có phải không?
Ngoài trừ tiếng gào thét điên cuồng, chân dậm mạnh xuống đất thì chỉ còn tiếng Tống Ôn Trạch gọi Thẩm Mộng Phàm.
- Phàm Phàm, bình tĩnh đi. Từ từ rồi nói, đứng đánh nhau. Chắc chắn là hiểu lầm thôi.
- Mau thả con ra. Con phải đánh chết cái tên trà xanh này?
- Phàm Phàm ngoan, bĩnh tĩnh nghe chú nói. Mọi chuyện không như con nghĩ đâu?
- Hiểu lầm sao? Ôm cũng ôm nhau rồi, có phải đợi con chính mắt nhìn thấy hai người hôn nhau rồi lên giường, mới được coi là sự thật sao?
- Không có. Chúng ta hoàn toàn trong sạch.
- Nào có chuyện gì trong sạch chứ? Trông ái muội thế kia? Xung quanh đều là màu hường kìa?
- Nghe chú giải thích đã…?
Bách Thuận mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn. Thấy Thẩm Mộng Phàm bị Tống Ôn Trạch ôm eo kéo lại, nâng lên cao giẫy giụa điên cuồng trên không trung.
Bách Thuận thấy vậy, không một chút do dự đứng bật dậy, chạy khỏi nơi này. Thẩm Mộng Phàm sau một lúc giẫy giụa, cũng đã cảm thấy mệt liền nhìn xung quanh, thì đã không thấy người đâu.
Tống Ôn Trạch liền thả cậu xuống, để Thẩm Mộng Phàm ngồi trên chiếc ghế trong phòng bếp, hai tay đặt lên mặt bàn nói - Bình tĩnh chưa? Nếu rồi thì ở đây cũng chẳng còn ai, hai chúng ta nói chuyện đi?
Thẩm Mộng Phàm muốn thoát ra, nhưng Tống Ôn Trạch nào dễ buông tha cậu như vậy, một tay bóp cằm Thẩm Mộng Phàm hỏi - Mới sáng sớm bị sao vậy?
Thẩm Mộng Phàm quay đầu sang hướng khác, không muốn trả lời câu hỏi này.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi - Nói đi. Sao lại muốn đánh Bách Thuận?
- Là muốn giết. - Thẩm Mộng Phàm bật khóc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tống Ôn Trạch rồi nói - Chú tại sao lại tỏ ra thân mật với Bách Thuận? Anh ta có gì chứ? Vừa lùn vừa xấu lại không biết nấu ăn, rốt cuộc có gì mà thu hút chú chứ? Con cũng được mà, cao to, đẹp trai. Tuy không biết nấu ăn, nhưng con sẽ học rồi nấu cho chú ăn. Với lại, tối hôm qua…
Tống Ôn Trạch cười lạnh, hỏi - Con đây là, ghen tuông với Bách Thuận sao?
Thẩm Mộng Phàm xấu hổ, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về hướng khác, vẫn không muốn trả lời câu hỏi này.
Tống Ôn Trạch đặt nụ hôn xuống, nhẹ nhành luồn chiếc lưỡi tinh nghịch của mình vào bên trong khoang miệng Thẩm Mộng Phàm, khuấy động mọi ngóc ngách.
- Ngoan. Thả lỏng nào.
Thẩm Mộng Phàm bị cưỡng hôn, không phản ứng kịp cũng không phản kháng. Được nước lấn tới, Tống Ôn Trạch liền trực tiếp đè người cậu lên trên mặt bàn, tiếp tục việc còn đang làm dang dở vừa nãy.
Thẩm Mộng Phàm giật mình, không nhớ bản thân đã ở tư thế này bao lâu, chỉ nhớ mình không thể phản kháng lại người đàn ông trước mặt này.
Cậu vòng tay qua cổ Tống Ôn Trạch, chân cũng không tự chủ mà kẹp chặt hông hắn, cùng nhau triền miên đến khi không còn chút sức lực nào.
Tống Ôn Trạch nhìn thiếu niên trước mặt, ngoan ngoãn để mình muốn làm gì thì làm, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương chiều chuộng trong đó.
Hắn hôn nhẹ lên đôi môi mỏng, nhìn nó vừa nãy bị mình hôn đến sưng đau lại nhìn Thẩm Mộng Phàm khuôn mặt nhiễm đầy nước, mơ hồ nhìn mình.
Toàn thân mền nhũn dưới thân Tống Ôn Trạch, Thẩm Mộng Phàm đỏ ửng cả mặt, hơi thở phả ra cũng nhiễm một luồng khói sương ấm áp.
Tống Ôn Trạch cười rồi hôn lên trán Thẩm Mộng Phàm, vừa xoa đầu vừa nói - Giờ đã hiểu ý ta chứ?
Thẩm Mộng Phàm gật đầu, ánh mắt vẫn không cam tâm, buồn bực nói - Quan hệ của chúng ta, nhất định phải giữ bí mật. Không được để cho người thứ ba biết.
Tống Ôn Trạch cười tươi, xoa đầu nói - Ngoan. Lát nữa ta đưa con đi shopping mua sắm nhé?
Thẩm Mộng Phàm gật đầu, giọng run run hỏi - Vậy, sau này phải xưng hô thế nào? Cũng không thể cứ…
Tống Ôn Trạch lập tức bế thốc người thiếu niên trước mặt lên vai mình, Thẩm Mộng Phàm lúc hoàn hồn lại giẫy giụa nhưng không thành, còn bị Tống Ôn Trạch vỗ vào mông mấy cái.
Thẩm Mộng Phàm đỏ ửng mặt vì xấu hổ, lí nhí hỏi - Chú đây là muốn làm gì?
- Làm chuyện chính sự.
****************
Tống Ôn Trạch thật sự đưa Thẩm Mộng Phàm đi shopping, nhưng lạ lắm.
Trung tâm thương mại Giang Thành, Giang Châu.
- Cái này, cái này, cái này,… gói lại hết cho tôi.
Nhân viên kính cẩn cười nói - Dạ vâng thưa quý khách. Mời đợi trong giây lát. Của quý khách hết 7tr 950 tệ.
Thẩm Mộng Phàm không nói lời nào, trực tiếp đưa thẻ đen không giới hạn cho nhân viên kia.
- Đã quét mã QR thành công, cảm ơn đã ghé thăm. - Nhân viên kính cẩn đưa lại thẻ cho Thẩm Mộng Phàm bằng hai tay, túi đựng cũng đưa luôn ngay sau đó.
Thẩm Mộng Phàm cứ như vậy, đi đến đâu vẩy tay đến đó. Quần áo, giầy dép cũng vậy, đồng hồ đeo tay và những thứ liên quan cũng không bỏ qua.
Tống Ôn Trạch ở phía sau, tay xách nách mang bao nhiêu là đồ, thấy Thẩm Mộng Phàm mua hơi nhiều liền nhắc nhở - Đi sắm đồ tết, không phải đi mua mấy thứ không cần thiết này? Mộng Phàm, rốt cuộc thì cậu muốn mua bao nhiêu thứ nữa?
Thẩm Mộng Phàm quay lại, khoanh tay trước ngực nói - Tất nhiên là mua cho chú rồi. Nhìn chú đi, mới gần 30t thôi mà ăn mặc chẳng khác nào ông cụ non. Đẹp trai như vậy, ăn mặc chả ra làm sao?
Tống Ôn Trạch tức giận, buông túi đồ trên tay thả xuống đất nói - Chú ăn mặc làm sao? Cũng không phải mặc trên người cháu, chú thích mặc như vậy thì làm sao?
Thẩm Mộng Phàm lại tiếp - Không làm sao cả. Cháu chỉ là không thích nhìn người của mình, mặc đồ của người khác. Đặc biệt là loại trà xanh không biết xấu hổ kia?
Lời cay nghiệt này vừa nói ra, ánh mắt tràn ngập sát khí của Thẩm Mộng Phàm chĩa thẳng về phía Bách Thuận, người đang trốn sau lưng Tống Ôn Trạch.
Quần áo trên người Tống Ôn Trạch là Bách Thuận đưa cho, không biết vì sao Thẩm Mộng Phàm lại biết rồi cứ vùng vằng từ lúc lên xe đến giờ. Khuôn mặt Thẩm Mộng Phàm đầy vẻ tức giận, cộng thêm việc suốt cả đoạn đường đều nhìn chằm chằm Bách Thuận như sói thấy mồi, tài xế lái xe còn cảm thấy sợ không dám nói một câu nào.
Tống Ôn Trạch ôm trán, bất lực nhìn về phía Bách Thuận đang lấp ló sau lưng mình nói - Ở đây không cần cậu, cậu mang đống này về trước đi. Trên bàn, tôi còn để một tờ giấy, trên đó ghi những thứ cần thiết, giúp tôi mua, chiều về tôi trả. Tôi với Thẩm Mộng Phàm mua thêm vài thứ nữa rồi về.
Bách Thuận như được giải phóng, lập tức xách hết rồi xoay người chạy biến mất giữa dòng người qua lại.
Chẳng mấy chốc đã không thấy người đâu, Tống Ôn Trạch thở dài quay đầu lại thấy Thẩm Mộng Phàm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lại gần hỏi - Đứng đó làm gì? Đi thôi.
Thẩm Mộng Phàm cự tuyệt, giữ khoảng cách không muốn Tống Ôn Trạch chạm vào mình, cũng không muốn đi nữa.
Hắn liền cúi đầu xuống thấp, ghé sát tai Thẩm Mộng Phàm thì thầm to nhỏ gì đó, khiến cậu đỏ ửng mặt giận hờn bỏ đi.
Tống Ôn Trạch cũng không đuổi theo, ánh mắt vừa nãy còn thâm trầm giờ nay đã mamg tia vui vẻ. Nhìn người thiếu niên chạy lên tầng trên rồi hòa cùng với dòng người qua lại, hắn lập tức thay đổi sắc mặt lạnh lẽo.
Khổng Linh cũng không lấy làm lạ, hỏi - [ Chủ nhân, người quả là tra nam. Lại trêu chọc nam chính làm gì?]
- ( Mi bị bệnh, úng nước hay gì mà nói linh tinh, vớ vẩn cái gì vậy?)
- [ Chủ nhân, người thật sự không nhận ra hay lắm cố tình không muốn thừa nhận, bản thân đã quan tâm thái quá đến nam chính hả?]
- (Không phải ngươi bảo ta quan tâm nam chính một chút hay sao? Ta yêu thương, chiều chuộng, cung phụng, chăm sóc đến mức này rồi mà ngươi còn mắng ta?)
- [ Ta quả thật có bảo người làm vậy. Nhưng người không cảm thấy, hai chữ “chăm sóc” của mình hơi sai sao?]
- (Chỗ nào sai?)
- [ “Chăm sóc” của ta là bảo người bảo vệ nam chính, khiến nam chính có cảm gác an toàn. “Chăm sóc” của ta là bảo người nửa quan tâm nửa hờ hững, khiến nam chính có cảm giác vừa an tâm vừa bất an. Chứ không phải là lên giường với nam chính, mới là “chăm sóc” có hiểu không?]
- ( Vậy tức là ta hiểu lầm ý ngươi rồi. Xin lỗi, ta còn tưởng ngươi muốn ta đem lại hạnh phúc cho nam chính.)
- [ Rõ rằng là người t*ng trùng thượng não. Haizzz~~ Cũng không thể trách người được, chắc do người lâu ngày không được giải quyết, cứ nhịn mãi rồi gặp được người hợp mắt. Đó chính là phản ứng sinh lý bình thường. Nhất định là vậy.]
- (Nếu ta nói là, ta cố ý thì sao?)
- [ Chủ nhân, ta biết người vì thế vai nhân vật phản diện, mà cấm dục các thứ nhưng người đừng quên đây là thế giới tiểu thuyết “Ngôn Tình”, thể loại “Thanh xuân vườn trường” không phải là “Đam mỹ”, “Tình yêu cấm kị” giữa chú cháu đâu?]
- (Vậy thì sao chứ?)
- [ Người chắc không quên bản thân mình là ai chứ, Chủ nhân? Đợi khi hoàn thành nhiệm vụ, chủ nhân không muốn cũng phải rời đi, đến lúc đó nam chính phải làm sao? Người tự suy ngẫm đi.]
Nói xong, Khổng Linh lập tức chui vào hư không, để lại Tống Ôn Trạch đứng ngơ ngác tại chỗ.
☆☆☆☆☆●○●☆☆☆☆☆
Mình rốt cuộc bị làm sao vậy nè?
Cái cảm giác bất rức khó chịu này, xen lẫn chút tức giận nhưng Tống Ôn Trạch lại cảm thấy mình tựa hồ như sắp gặp chuyện không hay vậy?
Trực giác của Tống Ôn Trạch chưa bao giờ sai, trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy.
Tâm trạng của hắn lúc này có chút không ổn định, cảm ứng càng mạnh hơn thì phải. Là thứ phía sau lưng, đang chuyền nguồn nhiệt áp lực nào đó lên người Tống Ôn Trạch.
Một bàn tay vươn lên, đặt nhẹ lên vai Tống Ôn Trạch, khiến hắn giật mình quay lại.
Sở Vy Vy thấy người trước mặt, khuôn mặt vui vẻ nói - Tống lão sư, thật sự là thầy?
- Vy Vy? - Tống Ôn Trạch hỏi.
Sở Vy Vy cười càng tươi, đáp - May quá, thầy vẫn còn nhớ tên em. Mà thầy làm gì ở đây vậy? Mua đồ tết sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu, nhìn bộ đồng phục nhân viên trên người Sở Vy Vy liền nhíu mày hỏi - Em, đây là…?
Sở Vy Vy xấu hổ, cười ngượng đáp - Tống lão sư, em chỉ vừa mới đi làm thôi, đừng nói ra nha? Quản lý mà biết em vẫn còn là học sinh cấp ba nhất định sẽ đuổi việc em mất. Làm ơn.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, nói - Hôm nay là giao thừa, em không ở nhà dọn dẹp lại chạy tới đây làm việc sao? Thầy nhất định phải nói lại với ba mẹ em, để hai người họ giáo huấn em.
Lôi chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, ngón tay thoan thoắt gõ phím chuẩn bị nhấn gọi thì lời tiếp theo khiến Tống Ôn Trạch khựng lại một lúc lâu.
- Em là trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Em sống chung với bà, bà em bây giờ đang ở trong bệnh viện, cần tiền phẫu thuật. Em mới dám đến đây xin việc, nếu giờ mà bị đuổi việc, tiền viện phí của bà em phải làm sao?
Tống Ôn Trạch ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, khóc đỏ cả hai mắt, má lã chã những giọt nước mắt.
Sở Vy Vy cười nhưng không che được sắc mặt tiều tụy, có vẻ kỳ nghỉ đông đã phải làm rất nhiều việc, hai bàn tay vô thức để ra sau lưng.
Tống Ôn Trạch tức không được, giận không xong liền hỏi - Em làm ở bộ phận nào?
- ???